LẤY CHỒNG PHƯƠNG BẮC

 


Em về phương Bắc xa xôi

Phận dâu xứ lạ chịu đời gian nan

Biết em còn nhớ xóm làng

Triền đê êm ả rộn ràng trẻ trâu

Những chiều xuân đổ mưa ngâu

Hoa xoan lất phất bên cầu ao xưa

Mẹ già sớm nắng chiều mưa

Thân còng bắt ốc mò cua ngoài đồng

Thầy em mỏi mắt chờ mong

Gói trà nắm thuốc lào ngon làm quà

Biết người có tốt với ta

Hay người ta bạc như là vôi tôi

Thân em có thật đổi đời

Như lời bà mối hay lời con mai

Phải chăng em khóc đêm dài

Chồng em đánh đập như loài sói lang

Bây giờ em có lang thang

Hay em đang sống trong vàng trong nhung

Giờ này em có ung dung

Đàn con thơ bé vui cùng người ta

Hay giờ em vẫn bôn ba

Em mong về lại mái nhà tranh xưa

Trong ánh nắng lúa vui mùa

Trong ngày trẩy hội lên chùa đầu năm

Rộn ràng rối nước đêm trăng

Trống đình vang những nẻo đường tre xanh

Trẻ con áo đỏ áo xanh

Đồng dao rồng rắn lượn quanh đê chiều

Chắc em tuôn nước mắt nhiều

Cầu cho ba má những điều ước mong

Quê em em có lắm dòng sông

Mỗi năm mùa lũ mênh mông trắng đồng

Thương hồ xuôi nước thuyền dong

Những câu vọng cổ thanh âm não lòng

Cầu dừa em có nhớ không

Bát canh chua nhỏ giữa đồng nắng hung

Mắm cá linh với rọc mùng

Cá lóc nướng đất ăn cùng với cơm

Má ngồi lặt cọng rau thơm

Ba ngồi nhắm rượu lâng lâng chuyện đời

Nem Lai Vung thật tuyệt vời

Cá kèo kho tộ hết lời nào khen

Rùa rang muối quá ngon hen

Gà nòi hầm sả ăn quen vẫn thèm

Chuột Cao lãnh thịt rất thơm

Khô cá sặc trộn xoài non cháy lòng

Quê em có món mắm còng

Ai ăn cũng thích đem lòng nhớ nhung…

Em đi xa tít mịt mùng

Phương trời xứ lạ lạnh lùng cô đơn

Chắc em nhớ lễ nghinh Ông

Hội đình những lúc Kỳ Yên tưng bừng…

Mế em ngồi gói bánh chưng

Chiều xuân xứ Huế rưng rưng mưa buồn

Ngọ Môn ai hát mười thương

Nóc chùa Thiên Mụ khói hương ngút trời

Em còn nhớ lúc bài chòi

Đêm trăng nghe hát tuồng đời đắng cay

Tháp Chăm u uất buồn thay

Hải Vân thăm thẳm tầng mây nhớ người

Quy Nhơn ghé bến trăng cười

Một chàng thi sĩ cho đời tiếc thương

Rượu Bầu Đá đậm đà hương

Men cay luyến khách tha hương quên sầu

Đất Gio Linh lắm niềm đau

Sông Thạch Hãn vẫn đỏ ngầu máu loang

Em có nhớ bến Hội An

Mệ em ngồi bán Cao Lầu giữa mưa

Chùa cầu lữ khách lưa thưa

Lênh đênh thuyền thúng đón đưa dân chài

Bèo nậm lọc bánh nhớ hoài

Bê thui Cầu Móng không phai trong hồn

Bún bò vị ớt cay nồng

Gà Tam Kỳ luộc ngọt lòng kẻ ăn

Phu Vân Lâu vẳng đàn tranh

Ngêu ngao lữ khách Nam Bình Nam Ai

Em đi Lăng tẩm chờ ai

Hoàng thành ủ dột nhạt phai lầu hồng

Cố hương ngày ngóng đêm trông

Phận dâu đất khách khó mong ngày về

Nhớ em non nước não nề

Đời nghèo nhưng vẫn tình quê dạt dào.

2004

Đăng nhận xét

0 Nhận xét