BỨC TRANH BỊ MA ÁM -TRUYỆN THƠ


Nửa đêm mưa, gió ầm ầm

Phố khuya lạnh lẽo, lâm râm ánh đèn

Bầu trời xám xịt tối đen

Trong lòng xúc cảm viết lên mấy vần

Đắn đo lui tới vài lần

Tự nhiên rối rắm tinh thần phiêu phiêu

Nghĩ về một cõi tiêu diêu

Mơ màng tâm thức ghi liều thơ ra

Sài gòn một chín chín ba

Quận tư, XómChiếu, có nhà ông Năm

Nghề giày nổi tiếng nhiều năm,

Cha truyền con nối tiếng tăm lẫy lừng

Nổi danh khắp cả một vùng

Nam Kỳ Lục Tỉnh nhất không đâu bằng

Sau năm một chín bảy lăm,

Thế cuộc thay đổi, chuyển làm xic lo

Ông Năm ốm yếu, gầy gò

Tuổi chừng bốn sáu tai to mặt dài

Dáng đi thanh thoát điển trai

Bản tính ngay thẳng ít ai phiền lòng

Gia cảnh chịu lắm long đong

Làm việc quá sức lại không ra tiền

Thuốc lá cứ hút liền liền

Mắc bệnh lao phổi thường xuyên ho nhiều

Bà Năm hết mực thương yêu

Một người phụ nữ chịu nhiều đắng cay

Tiểu thư giàu có trước đây

Học sinh Nguyễn Trãi văn hay nết hiền

Hôn nhân bởi mới lương duyên

Vợ chồng một tuổi bạc tiền khó khăn

Bà không hề tiếng thở than

Bún riêu một ghánh hành lang cổng trường

Vợ chồng hiền hậu người thương

Tắt đèn tối lửa cũng thường giúp cho

Làm ăn khốn khó tâm lo

Nợ nhiều lắm lúc khiến cho phiền hà

Nhà trong con hẻm Ba Ta,

Cạnh đường Tôn Đản thật là đơn sơ

Ông Năm hay đạp xic lo,

Hàng từ Cầu Muối chở vô Bến Thành

Có cô con gái rất xinh

Tên em được gọi Kiều Linh đẹp người

Tính nết vui vẻ hay cười

Một học sinh giỏi người người ngợ khen

Quang Trung tên gọi trường em

Thành tích học tập giấy khen rất nhiều

Con trai cùng lớp thầm yêu

Rủ rê tan lớp mỗi chiều ăn kem

Nhiều anh ngỏ ý làm quen

Linh chưa hiểu chuyện nên em chỉ cười

Tìm tòi sách vở ngược xuôi

Lớp chín vừa hết lớp mười sắp lên

Một lần tan buổi học thêm

Ngang qua cái miếu cạnh bên cổng trường

Về nhà bỗng thấy khác thường

Tâm tính thay đổi ẩm ương hay cười

Bà Năm thấy ngộ quá trời

Tự nhiên con nó khác người nên lo

Dẫn đi khám bệnh ngoài giờ

Bác sĩ hỏi tuổi phán cho dậy thì

Tính nết thay đổi hơi kỳ

Không sao chẳng có chuyện gì lạ đâu

Ông Năm hơi chút rầu rầu

Bác sĩ nói thế làm sao bây giờ

Thế rồi bỏ mặc làm ngơ

Linh ngày càng cứ lơ ngơ một mình

Nhưng em trổ mã càng xinh

Mười sáu tuổi đến, thân hình cao to

Trắng da, tóc mượt, mắt to

Mũi cao ngay ngắn, đỉnh nhô sóng dừa

Lối xóm dòm ngó bảo thua

Nhà này vô phúc chắc xưa làm gì

Cho nên quả báo tức thì

Có nhỏ con gái chưa gì khùng ra

Bạn Linh ngày một lánh xa

Học hành bỏ dở ở nhà tới lui

Gia đình mất hết niềm vui

Cửa luôn đóng kín tối thui cả ngày

Bạc tiền hao hụt cứ vay

Cuộc sống đã khó càng ngày khó ra

Thật là quá đỗi xót xa

Bà Năm nghỉ bán về nhà sớm trưa

Cầu xin van vái đình chùa

Thuốc thang đủ kiểu vẫn chưa tỉnh người

Linh hay vào góc ngồi cười

Đêm đêm nói chuyện với người ở đâu

Bà năm rất đỗi khổ đau

Ông Năm chán nản, buồn rầu xỉn say

Một vài người cũng tiếc thay

Con bé xinh đẹp thế này mà điên

Tiền góp tiền đứng liền liền

Thầy này, thuốc nọ, vẫn điên như thường

Cạnh nhà có chị tên Hương,

Chủ hàng bán phở hay thường sang chơi

Thấy thương con bé quá trời

Hương dẫn má nó đến mời thầy Hai

Ông này mãi xứ Đồng Nai,

Hố Nai chợ Sặt, một tay thầy bùa

Nghe đồn tài cán hay ho

Trừ tà bắt quỷ làm cho hết khùng

Bà Năm rất đỗi vui mừng

Hẹn ngày tháng tốt đi cùng theo Hương

Hai người gấp gáp lên đường

Đến nơi xuất hiện khu vườn nhỏ xinh

Bờ tường một khóm trúc xanh,

Ngải đủ các loại trưởng thành đang hoa

Chiếc gương bát quái trước nhà,

Bùa giăng chi chít thật là tâm linh

Hương kêu chị hãy đợi mình

Em vô trong đó rồi trình thầy Hai

Hương vào xong gọi ra ngay,

Thầy kêu nhanh lẹ vào đây rồi bàn,

Bà Năm chạy thiệt nhanh chân

Thầy mời ngồi xuống, bày phân sự tình

Căn buồng tăm tối u minh

Đèn cầy le lói, mùi tanh rất nhiều

Khói nhang nghi ngút phập phều,

Hình nhân đủ loại xếp đều hàng ngang

Thầy Hai mũ áo gọn gàng,

Tay cầm bát quái nhẹ nhàng bước ra

Xin mời hai nữ dùng trà,

Chuyện chi cần đến nói ra sự tình

Năm thưa về bệnh của Linh

Hai cười xong nói linh tinh đó mà

Nữ đã tìm kiếm đến ta

Chuyện này rồi sẽ nhanh mà xong ngay

Vậy mai dẫn nó qua đây,

Một vài ít phép là thầy chữa xong

Năm nghe hớn hở trong lòng

Hương khen hay lắm thiệt ông này tài

Bây giờ em chị về ngay

Mai dẫn Linh đến thầy bày phép cho

Hôm sau, Năm dẫn Linh qua,

Thầy mời hai nữ vào nhà rồi coi

Linh nhìn thầy cứ cười cười,

Lâu lâu nước rãi lại rơi lòng thòng

Năm hỏi nó có sao không

Thầy Hai quan sát một vòng phán ngay

Nó là bị trúng tà đây

Đích thị ma nhập con này dữ nha

Bây giờ nữ hãy tránh ra

Tôi đây làm phép bắt ma tức thì

Trước bàn thầy khấn rù rì

Bùa rút hai lá xong thì đốt ngay

Tay cầm nhang cứ múa may

Úm ba la úm ma này ra đây

Cắm nhang rút kiếm cầm tay

Một thế võ cổ đi bài bắt ma

Thần chú luôn miệng đọc ra

Thân hình uyển chuyển thật là rất hay

Thình lình Linh chụp cái tay

Mắt long sòng sọc chuyển ngay đỏ ngầu

Rằng ngươi thần thánh ở đâu

Tài ba chi dám đối đầu với ta

Linh xoay người vội lùi xa

Bước chân tấn thối tránh ra lách người

Thầy Hai công kích ngược xuôi

Võ ba bốn thế Linh cười ha ha

Cả gan dám đấu cùng ta

Số ngươi đã đến thật là không may

Linh lừa nhập nội khoá tay

Thầy Hai rớt kiếm mặt mày tái xanh

Linh nhìn thẳng mặt nói nhanh

Nãy giờ ngươi dám tài lanh cái gì

Gặp ta sao lại không quỳ

Cái quân hỗn xược cút đi nhanh mày

Thầy Hai cố gượng lách xoay

Thoát thân chộp vội hai cây đèn cầy

Tấn công tới tấp liền tay

Linh né người kịp nhảy ngay lên bàn

Lăn mình Hai lộn dưới sàn

Chộp nhanh hũ muối chuyển thân chau mày

Phất tay ném muối vào ngay

Phóng bùa giữa trán, Hai xoay sang cười

Nhà ngươi chắc tới số rồi

Dám chọc ta hả muốn đời tiêu không

Mau mau thoát xác nghe không

Ta đây nổi nóng đừng hòng thoát nha

Ai dè Linh xé bùa ra

Toàn thân phát sáng xanh lè phản công

Tên kia mi muốn chết không

Xin ta một tiếng nếu không tiêu đời

Thầy Hai hết phép đành ngồi

Khoanh chân đọc chú thu hồi âm binh

Hai cầu con đã vô tình

Mạo phạm thánh nữ cúi xin mở lòng

Ngài đây cao phép thần thông

Không như những dạng cô hồn mọi khi

Bà Năm chẳng hiểu chuyện chi

Con mình sao dữ thế kia vậy cà

Mọi ngày nó nhát lắm mà

Thầy Hai này có đúng là cao tay

Thôi thôi kêu nó về ngay

Kẻo mà có chuyện không hay bây giờ

Thầy Hai bũn rủn cứng đờ

Mồm cứ lẩm bẩm tha cho một lần

Bà Năm tiến lại rất gần

Linh sao con lại dữ dằn, láo nghe

Mau lên theo má đi về

Không mà đứng đó làm chi cho phiền

Linh nghe má nói đi liền

Bà Năm móc túi ném tiền xong đi

Về nhà bà cứ nghĩ suy

Con Linh nó mắc bệnh chi vậy nè

Linh ra ngồi nép bên hè

Em nhìn hoa nói lè nhè mình ên

Ông Năm chửi nó đồ điên

Vì mày nên nỗi của tiền tiêu tan

Linh im lặng chẳng hề than

Em giương mắt liếc ngó sang vách nhà

Bức tranh treo đó vẽ hoa

Một loài cây lạ ra hoa màu hồng

Thân củ mọc cạnh bờ sông

Như hành như tỏi lá cong hình liềm

Em vào đứng cạnh cố xem

Trong người cứ thấy nóng lên dần dần

Ngã người loạng choạng tấm thân

Tay chân co quắp lần thần bước đi

Mắt long đỏ sọc lỳ lỳ

Em cười ha hả rồi thì hu hu

Ông Năm nằm khóc hu hu

Tội con tôi quá bây giờ tính sao

Vợ chồng ngày một buồn đau

Tiếp tục van vái kêu cầu nhiều nơi

Xem như là hết thuốc rồi

Bà Năm khóc lóc cuộc đời éo le

Ông Năm chán nản rượu chè

Công việc bỏ hết chẳng hề quan tâm

Càng ngày em lại càng hâm

Linh thường lên gác âm thầm tưới lan

Chiều hay đứng vịn lan can

Trông ra con hẻm nghèo nàn tối tăm

Hết ngồi xong lại đến nằm

Thỉnh thoảng co giật toàn thân một hồi

Em ta rất thích trò chơi

Giấy bút hí hoáy thế rồi vẽ tranh

Ngày nào em cũng vẽ tranh

Rất là kỳ lạ là tranh vẽ tàu

Trong tranh có rất nhiều tàu

Chiếc to chiếc nhỏ nối đầu với nhau

Tàu kia chẳng biết đi đâu

Nhưng mà nhiều lắm đủ màu đỏ xanh

Ông Năm nhìn nó vẽ tranh

Cầm lên liền xé ném nhanh đi liền

Bà Năm đêm đến ngồi thiền

Tịnh tâm giải toả nỗi niềm khó khăn

Đêm hôm đó buổi trăng rằm

Trung thu tháng tám Linh thêm lạ kỳ

Em nói má hãy ngủ đi

Đừng có ngồi đó làm gì gặp ma

Bà Năm mới ngớ người ra

Con mình nó tỉnh đâu mà có điên

Em ăn nói rất tự nhiên

Má nè ba đã ngủ yên dưới nhà

Giờ má xuống dưới với ba

Con buồn ngủ lắm muốn là mình ên

Má đừng ngồi đó nữa hen

Con cần yên lặng tắt đèn dùm nha

Bà Năm rón rén đi ra

Trong đầu suy nghĩ sao mà lạ ghê

Bữa nay thấy nó khác nè

Hay nó hết bệnh nên ra thế này

Thôi cứ xuống để còn hay

Bà năm khe khẽ với tay tắt đèn

Căn nhà phút chốc tối đen

Linh đến bên vách kéo rèm cửa ra

Ánh trăng sáng rọi vô nhà

Mờ mờ ảo ảo nhoà nhoà vàng hoe

Một cái bóng trắng nhập nhoè

Tóc đen dài rũ phủ che mặt mày

Bóng kia bảo có anh đây

Hôm nay trăng sáng chỗ này đẹp ghê

Gì vui hãy kể anh nghe

Lát anh đi với bạn bè ngắm trăng

Khi đó đừng có cằn nhằn

Rằng anh không chịu bên nàng đó nha

Linh nhìn người cứ thẫn ra

Tay nhấc nhè nhẹ rót trà hai ly

Rằng lâu mới gặp cố tri

Trung thu đẹp quá chưa gì đòi xa

Bóng kia nhè nhẹ thưởng trà

Nhìn Linh cười mỉm, thật là giai nhân

Trăm năm ta đã ái ân

Tình mình nồng thắm ngàn lần đậm sâu

Hôm rồi nàng đã đi đâu

Sao mà trông mặt nó rầu rầu ha

Linh rằng bởi cái mụ già

Dẫn tôi đến gặp thằng cha thầy bùa

Lão này yếu phép nên thua

Xác đây vẫn giữ còn chưa thoát nè

Bóng nghe thấy vậy cười hề

Thằng cha Hai đó nhằm gì với em

Công lao tu tập trăm năm

Phép mọn chỉ để mà làm trò vui

Trước giờ anh chẳng thương tui

Bao năm bỏ mặc lo vui giang hồ

Để tui đơn chiếc bơ vơ

Hôm nay thương hại giả vờ làm chi

Vợ chồng gặp mặt mấy khi

Tình yêu có thể hiện gì thấy đâu

Gặp nhau nói được mấy câu

Đôi đường đôi ngả chẳng đâu mà lần

Nhiều khi tui cũng bất cần

Tính huỷ hồn phách bỏ thân cho rồi

Thôi mà chớ vậy em ơi

Ta đây cũng chẳng có nơi trú mình

Bên sông gió lạnh người khinh

May nhờ có Lục đọc kinh răn đời

Lòng này cũng xót đấy thôi

Nàng ơi xin chớ nói lời trách than

Mỗi đêm nhìn ánh trăng vàng

Nhớ người tri kỷ lòng mang nỗi sầu

Trăng tròn mới dịp gặp nhau

Ta nào muốn thế nhưng sao bây giờ

Hồn ta cây cỏ nương nhờ

Nếu nàng hiểu được giúp cho tấm lòng

Đôi mình về mái nhà chung

Tu thành chính quả để cùng lên tiên

Nói nhiều cũng chỉ buồn thêm

Mong ai kia hiểu nỗi niềm của ta

Đến đây bước lại gần ta

Vòng tay âu yếm cùng mà ái ân

Cùng nhau sưởi ấm châu thân

Quên đi nỗi khổ từng ngần ấy năm

Linh nhìn ánh mắt đăm đăm

Khóc oà nức nở ngã lăn vào lòng

Rằng chàng có hiểu em không

Nhớ chàng nỗi nhớ mênh mông núi đồi

Tình chàng ta đã hiểu rồi

Nhưng mà phải hứa bên tôi trọn đời

Ngoài kia nhiều lắm ma trơi

Oan hồn kiều nữ gọi mời mỗi đêm

Có không chung thuỷ mình em

Hay là chỉ nói cho em vui lòng

Nàng à chớ nghĩ mông lung

Trăm năm ta vẫn thuỷ chung kia mà

Bao nhiêu gái đẹp gốc đa

Mồ hoang thôn nữ nhưng ta đâu màng

Ta nào phải kẻ lăng nhăng

Thân ma nhưng vẫn giữ căn đạo đời

Linh rằng yêu thế chàng ôi

Bóng choàng ôm chặt thế rồi hôn nhau

Phút giây say đắm nồng sâu

Gió mây quấn quýt tâm đầu thiết tha

Nghiêng mình Linh duỗi sõng xoà

Đê mê thân xác lả ra rã rời

Áo quần mỗi thứ một nơi

Hai tay cào cấu từng hơi thở dồn

Ngập tràn hưng phấn trong hồn

Đôi mắt trong sáng tinh khôn lờ đờ

Mồ hôi nhễ nhại bơ phờ

Tiếng rên the thé ơ hơ to dần

Nhịp nhàng uốn éo tấm thân

Rùng mình tê dại dần dần im re

Bóng kia nhè nhẹ vuốt ve

Nụ cười trìu mến tay xoè cánh hoa

Rằng nàng thật đẹp kiêu sa

Khiến cho cảm xúc trong ta dâng trào

Xác này nàng mượn thế nào

Cô ta xinh đẹp ngọt ngào mùi trinh

Đây là con bé tên Linh

Năm nay mười sáu tính tình dễ thương

Một lần em phục bên đường

Nó ngang qua miểu nhập luôn vô liền

Năm rồi em khiến nó điên

Để hút chân khí lấy riêng cho mình

Nhiều khi thấy khổ gia đình

Em làm ra chuyện tội tình người ta

Nhưng mình là một con ma

Không nơi cư trú thành ra cố lỳ

Nếu em nghĩ thế mai đi

Em khiến gia chủ hướng về Tây Ninh

Đến nơi cư trú của anh

Bảo người ta gấp mang anh về nhà

Xong việc em thoát xác ra

Hai ta thanh thản đời ma tu hành

Giờ em nghe kỹ lời anh

Kể qua đôi chút cho rành mấy câu

Gia đình này trước rất giàu

Một vài người đã đi tàu vượt biên

Giữa đường biển bão nổi lên

Tàu chìm chết sạch cho nên rất tàn

Hình như còn mỗi cha Năm

Là con trai út ở chăm từ đường

May mà còn chút khói hương

Nhìn chung cũng thật đáng thương quá chừng

Xác kia hãy cứ tạm dùng

Tuy nhiên em hãy bớt khùng chút đi

Tránh cho hàng xóm họ nghi

Gặp thầy cao ấn đến khi đó phiền

Chúng ta là Ngải tu tiên

Nhiều năm khổ luyện nên hiền bớt thôi

Kẻo không mang tiếng ở đời

Một loài Ngải độc hại người thế gian

Trăng tàn cũng hết thời gian

Ta đây đi trước hẹn nàng lần sau

Vậy thì hãy kịp đi mau

Gà mà gáy sáng là đau linh hồn

Thôi ta đi trước nhe hôn

Linh nằm co quắp tâm hồn mê man

Bà Năm lên thấy liền than

Sao áo quần lại hở hang thế này

Con ơi hãy thức dậy ngay

Má đút hủ tíu ăn đây sáng rồi

Dậy nào má dẫn đi chơi

Mình vào Sở Thú đến nơi vườn hồng

Xem chim bị nhốt trong lồng

Nghe vượn nó hú chim công tỏ tình

Hổ nằm ngán ngẩm thân mình

Voi chân xiềng xích gồng mình chịu đau

Đại bàng mơ chốn rừng sâu

Mấy con cá sấu vùi đầu trong ao

Sói gào tiếng hú nhớ nhau

Bầy khỉ xin xỏ ngồi chầu miếng ăn

Gấu đen gầm rú thù hằn

Sư tử uất ức phải nằm suy tư

Trông qua mấy tấm gương mờ

Con rùa nhớ biển lờ đờ buồn trôi

Linh nghe vậy nở nụ cười

Má nói thiệt hả dậy rồi đi thôi

Bữa nay con thích ăn xôi

Gà với lạp xưởng má ơi rất thèm

Vậy à chờ má mua hen

Con chải tóc lại má xem chút nào

Bữa nay má thấy con sao

Tối qua con ngủ thế nào được không

Đôi má chẳng có chút hồng

Xanh xao lạ lắm bệnh không nói liền

Má đi lấy lẹ chút tiền

Mua thuốc bổ uống xong liền khoẻ ngay

Không mà con nói thế này

Tiền má dành lại những ngày khó khăn

Bệnh ba cần má phải chăm

Dạo này con cũng bớt ăn nhiều rồi

Bà Năm nghĩ lạ thế trời

Sao nó lại nói những lời dễ thương

Hay là trở lại bình thường

Thiệt không uổng phí đoạn đường gian nan

Bà chạy xuống gọi ông Năm

Mình ơi Linh nó hết tâm thần rồi

Bà đừng có nói dở hơi

Con mình bác sĩ khắp nơi đều từ

Ông không tin tui nói ư

Lên đây coi chuyện thực hư thế nào

Ông Năm lên thử xem sao

Linh chào ba ạ rồi nhào vô ôm

Ba à ba có khoẻ không

Lâu nay con bị cô hồn nó đeo

Cho nên điên dại rất nhiều

Chắc ba má khổ trăm điều vì con

Ông Năm nghe thế hết hồn

Trời con tôi nói thiệt không vậy nè

Chuyện gì mau kể ba nghe

Linh rằng hồi tối ma về kể ra

Dĩ vãng quá khứ sâu xa

Rất nhiều những chuyện trong nhà chúng ta

Họ mình giờ chỉ còn ba

Là con trai út cả nhà đã tiêu

Nghe như là bị đắm tàu

Vượt biên gì đó con đâu có rành

Ông Năm nghe mặt tái xanh

Trời ơi sao nó lại rành thế kia

Được rồi bình tĩnh con nè

Chuyện này ai kể con nghe thế nào

Chuyện xảy ra thế làm sao

Thiệt không bà nó hỏi vào thêm coi

Bà Năm bảo này con ơi

Sao con lại biết ai thời kể cho

Linh thưa con đã gặp ma

Con ma hồi tối vô nhà chúng ta

Nói về hoàn cảnh nhà ta

Hình như chết hết lúc mà vượt biên

Ông năm phát hoảng la lên

Mày đừng nói láo tao điên lên rồi

Bà Năm nói thôi ông ơi

Từ từ khoan đã nghe rồi tính sau

Trước giờ tôi có tin đâu

Những chuyện ma quỷ tào lao thế này

Nhưng mà uẩn khúc gì đây

Ông Năm nói nhỏ xuống ngay dưới này

Nhanh lên bước xuống theo đây

Bà vô buồng gấp tôi đây kể nè

Hai người khép cửa kín khe

Ông Năm nói nhỏ chuyện là như sau

Nhà ông hồi đó sắm tàu

Hai lăm người đã cùng nhau mật bàn

Cần Giờ trời tối trăng tàn

Tui bị đuổi xuống vì than nhớ nhà

Vượt biên sang xứ người ta

Thế còn mồ mả ông bà ai coi

Cho nên chỉ một mình tôi

Ở đây giữ lại một nơi để thờ

Hồi con Linh mới còn thơ

Lúc nó bốn tuổi đến giờ cũng lâu

Ông nào có kể tui đâu

Bữa nay sao lại có câu chuyện này

Vì rằng ngày đó quanh đây

Chính quyền xiết quá chuyện này giấu luôn

Tính rằng qua Mỹ đi buôn

Vài năm dư dả kiếm đường về quê

Đón bà với nó cùng đi

Ai dè phút chót tui về mình ên

Mười hai năm chẳng hay tin

Nay nghe nó nói thấy tim rụng rời

Nếu vậy là chết sạch rồi

Anh em chú bác làm mồi cá tôm

Khổ này còn khổ nào hơn

Tôi nghe buồn quá tâm thần rối reng

Chuyện này bà giấu kín hen

Hàng xóm họ biết là liền rêu rao

Bà Năm nghe vậy nghẹn ngào

Thôi thôi ông ạ tôi nào biết chi

Con Linh chắc biết chuyện gì

Bữa nay sao lại nói kỳ lạ ghê

Ông năm lòng dạ tái tê

Ngất đi sống lại nằm mê nói thầm

Bao năm trông ngóng người thân

Biệt vô âm tín muôn phần nhớ nhung

Nay nghe con tỏ nỗi lòng

Nếu mà đúng vậy thiệt lòng xót xa

Chị tư anh tám cô ba

Anh hai rồi má thành ma cả rồi

Nhà mình chắc lúc suy rồi

Cho nên oan nghiệt cuộc đời nó đeo

Khổ đau với lại phận nghèo

Chắc tui chết quá để theo gia đình

Ông ơi đừng nói linh tinh

Con mình nó bị thần kinh đó mà

Nó kêu là nó gặp ma

Bà đừng nói nữa gặp ma phải rồi

Nhiều khi tui thấy nó ngồi

Giấy bút vẽ bậy một hồi tàu không

Tui nhìn phát bực trong lòng

Nhưng mà không hiểu trong lòng nóng ran

Nó hay đứng tựa lan can

Nhìn xa xăm ngắm chậu lan trên giàn

Hồi xưa có chậu Ngải nàng

Tui thỉnh trên xứ An Giang về trồng

Dạo này không thấy ra bông

Tui nghi có chuyện chắc không hay rồi

Bữa hôm lất phất mưa rơi

Tui nghe nó nói trời ơi tàu chìm

Bữa nay nghe đến đau tim

Chắc là người chết báo tin nó mà

Thôi nghe biết vậy nghe bà

Lát chiều ra chợ mua hoa, nhang đèn

Chừng ba bốn xấp giấy tiền

Vàng mã vài bộ mang liền về ha

Lại thêm khoảng một ký trà

Trái cây với một con gà gấp ngay

Tôi làm bữa cúng hôm nay

Xem như buổi lễ một ngày cầu siêu

Nhưng nhà đâu có tiền nhiều

Vậy bà kiếm đại nồi niêu, cái gì

Bà đem mà bán hết đi

Để đắp cho đủ mua về cúng ngay

Bà Năm mở cửa nhẹ tay

Đi quanh một lúc nghĩ này nghĩ kia

Sau vài phút đứng tính suy

Thấy nhà trống tuếch còn gì nữa đâu

Bà ngồi xuống ghế buồn rầu

Chợt nhìn thấy ở trên đầu bức tranh

Nghĩ rằng chẳng lẽ bán tranh

Mà ai giờ lại mua tranh làm gì

Thôi mình cứ thử liều đi

Chứ giờ cũng chẳng còn gì tính sao

Linh trên gác xuống ôm vào

Má ơi nhìn má bệnh sao mà buồn

À má thấy con đáng thương

Lớn rồi dở dở ương ương nên buồn

Má đang tính bán tranh tường

Kiếm tiền chút đỉnh làm đường mưu sinh

Linh dãy nảy bất thình lình

Em la đừng bán người tình của con

Bà Năm một cú hoảng hồn

Bất ngờ té ghế lồm cồm nói ngay

Tình gì cái bức tranh này

Con điên đừng có đến đây làm phiền

Ông Năm kêu để nó yên

Từ từ hỏi chuyện để xem thế nào

Linh ôm ba mới nghẹn ngào

Rằng con có bị làm sao đâu nào

Con thương ba má biết bao

Nhưng mà ma ám ngày nào cũng mơ

Một chàng trai trẻ văn thơ

Thường hay ghé lúc trăng mờ mỗi đêm

Đặc biệt là những hôm rằm

Người ấy có đến ăn nằm cùng con

Đây là người tình của con

Nếu ba má bán là con chết liền

Ông năm nghe hiểu ra liền

Tranh kia hồi trước ở miền Tây Ninh

Ba ông ngày đó rất tin

Thỉnh về treo để làm ăn một thời

Cây kia một loại Ngải trời

Thân hành có củ tận nơi xứ Lào

Nghe đồn ngải ấy phép cao

Quỷ ma nhìn thấy thế nào cũng đi

Năm rằng ba hiểu chuyện gì

Mà con muốn nói thôi thì nghe đây

Nhà ta gặp cảnh thế này

Con xem sao giúp qua ngày khó khăn

Linh thưa ba má yên tâm

Con nguyện sẽ giúp gầy lên xưởng giày

Công trình dòng họ mình đây

Bây giờ tàn lụi đắng cay quá chừng

Ngày mai con sẽ hết khùng

Từ nay cố học phục hưng gia đình

Ông Năm nghe thấy bèn nhìn

Con nói thiệt hả nhà mình sẽ lên

Bà Năm nhìn nó rên rên

Con à có đúng hết điên thiệt à

Nãy giờ con nói thiệt mà

Má không tin hả đây nè nhìn coi

Linh vào lấy nước rửa nồi

Lặt rau làm cá xong ngồi nấu cơm

Bà Năm thấy vậy ôm hôn

Đúng là trời phật ban ơn cho rồi

Nhà ta có phúc lại thôi

Ông Năm nhìn nó một hồi xong đi

Lên gác tìm hiểu chuyện gì

Mấy nàng Ngải hẹ tức thì nở hoa

Một màu hồng tía nõn nà

Lá xanh mơn mởn mượt mà rất xinh

Ông ngồi xuống vẻ lặng thinh

Thở dài chắc đúng ngải linh thiệt rồi

Cảm ơn đã giúp nhà tôi

Ơn kia nguyện hết cuộc đời không quên

Linh kêu ba má lẹ lên

Con đây có chuyện hồi đêm kể nè

Ông năm liền xuống nhà nghe

Linh kể ngày trước nhà ta rất giàu

Ông nội có chục nhà lầu

Xe hơi tám chiếc đứng đầu doanh nhân

Ngân hàng chục triệu đồng ngân

Kẻ hầu người hạ ân cần đông vui

Giày mình nổi tiếng một thời

Nhất vùng Khánh Hội khắp nơi tìm về

Tây ta đều rất là mê

Nức danh Xóm Chiếu một bề cao sang

Sau này thời cuộc sang trang

Bà nội có giấu ít vàng làm ăn

Nhưng mà khốn khó nhiều năm

Bà quên đi mất còn nằm dưới đây

Dưới sàn nhà tắm đây này

Ba mau đào gấp để gầy cơ ngơi

Ông Năm im lặng một hồi

Sau bước lại nói có đời vậy sao

Con đâu có nói láo nào

Ba đào lên thử xem sao rất nhiều

Bà Năm hồi hộp đăm chiêu

Nếu mà đúng vậy là điều quá hay

Ông năm lấy búa vào ngay

Cái búa cái đục cố tay đào liền

Nửa giờ vất vả đào lên

Một chiếc hộp gỗ khắc tên Kim Thành

Mở ra trong thấy tiền xanh

Những tờ giấy bạc in hình con voi

Ông năm cố mở tiếp coi

Lật thêm một chút rớt đôi hột xoàn

Lục trong chiếc túi màu vàng

Trời ơi vàng lá hoàn toàn còn nguyên

Ông năm buột miệng la lên

Linh kêu ba chớ la lên làm gì

Hàng xóm họ sẽ sinh nghi

Chuyện này mà bể nhiều khi sẽ phiền

Bà Năm nhìn thấy đống tiền

Rưng rưng nước mắt ngã liền xỉu luôn

Sau khi lấp lại hiện trường

Linh dìu má đỡ lên giường nghỉ ngơi

Ông Năm kiểm đếm một hồi

Vàng năm mươi lượng bồi hồi lệ rơi

Trời ơi thiệt tội má tôi

Anh em thân thuộc giờ nơi phương nào

Linh ra quỳ xuống nghẹn ngào

Xin lỗi thân chủ tôi nào phải con

Ngãi nàng tôi tạm nhập hồn

Để chờ đến lúc thành công tu hành

Thời gian làm khổ gia đình

Tôi thấy có lỗi tội mình gây ra

Hôm nay nói hết chuyện ra

Cầu xin thân chủ giúp mà ban ơn

Tôi xin mượn xác ba năm

Giúp ông gầy lại tiếng tăm nghề giày

Chỉ cần ông hiểu tôi đây

Đừng mời thầy pháp cao tay lại dùm

Ba năm tôi cố giúp ông

Sau đó thoát xác trả con lại liền

Ông Năm nghe hiểu chuyện liền

Nếu ngài nói vậy tôi yên tâm rồi

Cái này chắc bởi duyên trời

Nếu như ngài giúp nhà tôi rất mừng

Ngài có điều kiện gì không

Tôi sẽ cố sức toại lòng giúp cho

Cảm ơn thân chủ biết lo

Chồng tôi hiện ở bên bờ con sông

Mỗi ngày đến lúc nước ròng

Người ta bắt cá hay chòng hay trêu

Trẻ con thường dắt bầy trâu

Chúng nó dẫm đạp thân đau rễ quằn

Ông Năm chợt ngó bức tranh

Hỏi rằng có phải thân hành vậy không

Đúng là như vậy đó ông

Sông kia gọi Vàm Cỏ Đông đó mà

Tây Ninh chỗ đó không xa

Nếu ông đến đó thỉnh là sẽ hay

Năm kêu sao đến được đây

Cái bức tranh đó người này vẽ ra

Ông mau tìm đến lão ta

Tên Mai họ Trúc có nhà quận ba

Bây giờ người đó đã già

Chừng bảy mươi tuổi nhưng mà trẻ trung

Tranh này ổng vẽ bên sông

Hai mươi năm trước có đồng cỏ lau

Chiến tranh cằn cỗi hoa màu

Dân tình ly tán nỗi đau dậy trời

Ông Mai chắc sẽ nhớ thôi

Ông ghé qua đó hỏi nơi ra liền

Ông Năm một phút lặng yên

Được rồi tôi sẽ đi liền sáng mai

Linh rằng nếu vậy tốt thay

Tôi đang mong đợi tháng ngày đoàn viên

Ông Năm mở tủ cất tiền

Pha ly chanh muối uống liền một hơi

Ông lay kêu dậy bà ơi

Ra chợ mua ít đồ thôi, ăn mừng

Bà Năm mắt mở trừng trừng

Linh bước đến nói hãy mừng má ơi

Nhà ta giờ hết khổ rồi

Má vui lên nhé và ngồi ở đây

Con thưa với má chuyện này

Bà Năm ngơ ngác tay day xoa đầu

Dụi mắt qua lại hồi lâu

Má à con đã tỉnh đầu hết điên

Nhà mình giờ đã có tiền

Má cần bồi dưỡng ăn nhiều đồ ngon

Kẻo không thân thể héo hon

Con mang tội lớn không cam chút nào

Bà Năm thút thít nghẹn ngào

Con đã tỉnh lại còn nào vui hơn

Ông Năm bảo bà nấu cơm

Tôi ra ngoài chợ mua thêm ít đồ

Ra ngoài ông dắt xic lo

Đạp qua Xóm Chiếu ghé vô tiệm vàng

Năm rằng tôi muốn bán vàng

Chủ tiệm liền hỏi đưa vàng thử coi

Ông chìa có một lá thôi

Kim Thành chính hiệu một thời đó nha

Chờ chút đợi để kiểm tra

Tiền bốn trăm mốt tính là chỉ hai

Nhiêu đây đúng một cây hai

Bốn triệu mốt chẵn không sai đồng nào

Ông Năm cất vội tiền vào

Gửi xe vô chợ tìm cau với trầu

Ghé mua hoa đủ các màu

Giấy tiền chục xấp, đèn dầu hai cây

Sáu bó loại lớn đèn cầy

Nhang thơm, rượu trắng đổ đầy một chai

Mua thêm ba bốn ký khoai

Lạp xưởng, trứng vịt, ra ngoài mua rau

Lại thêm vài ký sắn tàu

Trái cây ba ký rồi sau mua gà

Mua xong liền sách đồ ra

Xic lo đầy ních về nhà bày ngay

Nhang đèn hoa với trái cây

Giấy tiền vàng bạc xếp đầy một mâm

Con gà vừa mới luộc xong

Nến thắp sáng rực cả trong ngoài nhà

Cô Hương hàng xóm ngang qua

Tò mò hỏi chuyện chi mà rình rang

Bà Năm khéo miệng bèn than

Ấy là cái lễ cầu an đó mà

Ơn trời ban xuống cả nhà

Con Linh bớt bệnh nên bà tạ ơn

Hương rằng có nói thiệt hông

Ông Hai đó hả đúng không chị này

Bà Năm bảo tạ ơn ngài

Cứu giúp gia cảnh được ngày hôm nay

Hương cười vậy quá mừng thay

Chúc cho con bé sau này tốt lên

Linh nghe vậy nói vô thêm

Cảm ơn cô đã giúp em bớt khùng

Nói xong kêu má vô trong

Em khép cửa lại để không ai dòm

Ông năm khấn vái tây đông

Đọc tên đầy đủ người trong gia đình

Khấn xong ra đốt giấy tiền

Trong lòng thanh thản ngồi yên thả hồn

Linh hỏi ba có mệt không

Hãy đi nằm nghỉ cho lòng thảnh thơi

Ông năm khe khẽ cười cười

Ừ thôi ba nghỉ con ngồi chơi nha

Đừng nghịch để má khỏi la

Ba lên trên gác lát ba xuống liền

Ông Năm lên gác ngồi yên

Nước mắt dàn dụa đảo điên tâm hồn

Khóc xong nằm vật ra luôn

Miên man giấc ngủ đau buồn đắng cay

Bềnh bồng sương khói bủa vây

Năm nghe tiếng khóc đâu đây rất gần

Con tàu đang hiện dần dần

Một cơn lốc xoáy vần vần xung quanh

Sóng cao dựng đứng như thành

Xác người trôi nổi lềnh bềnh ngoài khơi

Tay giơ vẫy vẫy cứu tôi

Tiếng la tiếng khóc giữa trời phong ba

Chớp giăng tứ phía xa xa

Một màu ảm đạm thật là thê lương

Giật mình ú ớ Năm buồn

Vò đầu bứt trán, chiều buông nắng tàn

Tiếng chân người ở cầu thang

Năm liếc qua thấy Linh đang đứng nhìn

Năm ngoắc tay khẽ gọi Linh

Con nè kêu má mau lên đây bàn

Bà Năm vội vã đi lên

Cả nhà tụ tập kéo rèm kín bưng

Năm rằng mai phải lên đường

Công chuyện quan trọng về đường làm ăn

Má con bà ở nhà chăm

Lo mà cúng bái vài hôm tôi về

Linh nghe cũng hiểu chuyện gì

Em nói ba bận vậy thì cứ đi

Con và má có buồn chi

Bà Năm thắc mắc chuyện gì vậy ông

Năm không nói chỉ lòng vòng

À thì cái chuyện làm ăn mai này

Tôi đi chừng độ hai ngày

Kiếm tìm mối cũ những ngày năm xưa

Về còn tính chuyện bán mua

Mở xưởng làm lại nghề xưa thôi mà

Bà Năm lõm bõm hiểu qua

Vậy ông cố gắng chuyện nhà để tui

Linh giờ tỉnh táo lại rồi

Má con hủ hỷ vui thôi yên lòng

Thế thôi nhiều chuyện mất công

Bà đi thu dọn thế xong ăn nào

Bụng tôi giờ đói cồn cào

Chắc làm một ít cháo vào cho no

Tui đi bà ở nhà lo

Tui dặn lại nhé nhớ cho kín mồm

Cả nhà vui vẻ dùng cơm

Nụ cười lác đác hiện lên nhẹ nhàng

Sáng ra Năm bước lên đường

Một chiếc túi vải màu hường vai đeo

Khoai lang sáu củ mang theo

Một cuốn xổ nhỏ mốc meo giấy vàng

Bút bi dắt áo túi ngang

Chai nước lít rưỡi dây quàng bên hông

Tiền cầm vừa đúng triệu đồng

Dặn dò tỉ mỉ yên lòng rồi đi

Linh ra ghé miệng thầm thì

Chủ nhân cố gắng đi về sớm hen

Chuyện nhà sẽ rất là yên

Tui chăm lo hết khỏi phiền tâm tư

Được mà tôi sẽ cố lo

Ngài cứ yên chí giúp cho bà già

Nói xong Năm mở cửa ra

Đón xe Lam hướng quận ba một đường

Xe dừng tại Hồ Xuân Hương

Phố này rất nhỏ cạnh trường học to

Một con hẻm cụt đi vô

Căn nhà gác gỗ buồn so cuối cùng

Ghé vào gõ cửa đùng đùng

Một ông già tuổi hơn chừng bảy mươi

Thấy Năm ông ấy liền cười

Sao mà sớm vậy phải người này không

Năm nghe bỡ ngỡ trong lòng

Làm bộ theo bước vào trong ngôi nhà

Ông lão nói mời dùng trà

Đến đây chú thấy cửa nhà được không

Năm cười dạ đẹp thưa ông

Con đây có chuyện cậy trông nơi này

Vừa rồi chú mới đến đây

Tôi đã biết trước từ ngày hôm qua

Chú là con của Huỳnh Sa

Doanh nhân nổi tiếng tài ba một thời

Trước đây từng đến chỗ tôi

Tranh mua vài tấm chưng nơi hãng giày

Năm nghe choáng váng mặt mày

Sao ổng lại biết chuyện này vậy ta

Ông già chỉ một bông hoa

Màu trắng rất đẹp trước nhà nói thêm

Chẳng là hồi tối nửa đêm

Ngải mách có báo chú tìm đến tôi

Chuyện gì tôi đã biết rồi

Đây đây chú hãy nghe tôi chỉ này

Tây Ninh ghé huyện Châu Thành

Tìm đến một xã kế bên khoảnh rừng

Đường biên Cam Bốt cạnh sông

Bờ đông Vàm Cỏ khoảng chừng hai cây

Vô làng hỏi một người này

Ông ta là Lục một thầy người Miên

Rành về nhiều loại Ngải tiên

Ông ấy giúp chú tìm liền ra ngay

Năm nghe hoa mắt run tay

Chỉ đường như vậy nào ai mà mò

Ông này quả thật hàm hồ

Năm liền hỏi tiếp để cho tỏ tường

Già kia biết thế không buồn

Chỉ cười rồi bảo lên đường nhanh đi

Cứ đi chớ có nghĩ suy

Đường rồi sẽ gặp bởi tuỳ ở duyên

Tôi giờ đến lúc toạ thiền

Trúc Mai này chẳng làm phiền đến ai

Năm nghe hai chữ Trúc Mai

Nhớ lời Linh nói vội ngay lên đường

Quay nhìn lại thấy khói hương

Ông già kia chẳng còn vương lại gì

Năm nhìn chuyện lạ thấy kỳ

Chẳng lẽ ma đã hiện về giúp ta

Lừ thừ lão bước đi ra

Căn nhà tự động hiện ra bức tường

Năm nhanh chân bước ra đường

Ngoắc xe đò thẳng tuyến đường Tây Ninh

Năm nhìn thấy có mỗi mình

Không hề có khách xung quanh nào ngồi

Nghĩ thầm chắc khách xuống rồi

Lờ dờ đôi mắt buông xuôi ngắm trời

Tưng tưng xe xóc liên hồi

Đoạn đường đất đỏ xa nơi ngoại thành

Nhìn ra một mảng đồng xanh

Bò đàn chạy nhảy loanh quanh an nhàn

Lâu lâu đám vịt đám ngan

Mặt sông quẫy nước phá tan đám bèo

Khói bay mấy nóc tranh nghèo

Cao su rừng vắng lèo tèo công nhân

Âm u nắng tắt trời râm

Mấy con cò lạc dừng chân ngọn dừa

Chiều về mây gió chuyển mưa

Củ Chi địa giới cũng vừa mới qua

Xe dừng cạnh gốc cây đa

Khách đường có một bà già vừa lên

Bà ngồi ngay ghế phía trên

Quay xuống hỏi chuyện đường lên Châu Thành

Năm thưa con cũng không rành

Chỉ biết xe ghé Tây Ninh thôi à

Châu Thành chắc rất là xa

Bà già liền nói quê nhà của tôi

Hay mời chú ghé đến chơi

Có duyên mới gặp, thế rồi quay lên

Năm vừa định hỏi họ tên

Bà ta biến mất một làn sương bay

Năm kêu lơ xuống coi ngay

Bà già lúc nãy ngồi đây đâu rồi

Lơ nhìn hàng ghế một hồi

Hắn cười mới bảo về trời chứ sao

Tài xế hỏi chuyện gì nào

Lơ rằng bà Sáu nay sao gấp về

Bác tài nói, sắp mưa nè

Chắc bả có chuyện nên đi vội mà

Năm nghe cử ngẩn người ra

Chẳng lẽ ta ở xe ma nữa à

Lão kêu mở cửa mau ra

Tôi muốn xuống gấp về nhà mà thôi

Lơ cười ông đã đi rồi

Một khi đã hứa nuốt lời được sao

Im đi chớ có càu nhàu

Chỗ này không dễ ra vào tự do

Ngồi yên tôi sẽ lo cho

Đi về trọn vẹn đừng to cái mồm

Năm nghe nhiều lắm tiếng ồn

Nhìn xung quanh thấy cô hồn rất đông

Cả đám bu lại hỏi ông

Sao lại muốn xuống nản lòng rồi sao

Hay mi khinh rẻ bọn tao

Tài xế quay xuống im nào tụi bay

Đứa nào ú ớ biết tay

Ta cho một trận bữa nay khỏi về

Một tên say sỉn lè nhè

Dạ em đâu dám nói gì đại ca

Năm không dám hét tiếng la

Nhắm nghiền mắt lại giả vờ ngã ra

Toàn thân nổi hết da gà

Cố gắng trấn tĩnh, cố mà nằm im

Lơ kêu sắp ghé Tây Ninh

Ông nhớ đi chuyến Châu Thành nghe không

Năm thấy bủn rủn trong lòng

Cứng đờ cả miệng nói không thành lời

Ngoài kia mưa lất phất rơi

Đoạn đường hoang vắng, xe thời dừng ngay

Lơ đuổi thôi hãy xuống đây

Sẽ có xe khác đến ngay Châu Thành

Năm nhìn bốn phía vắng tanh

Một cái miếu nhỏ lạnh tanh bên đường

Lờ mờ làn khói trên đường

Chiếc xe tan biến trong sương lúc nào

Đọc thầm kinh phật vài câu

Hoang mang nghĩ ngợi trong đầu lung tung

Hay là ta đã bị khùng

Sáng giờ mình gặp toàn không phải người

Hình như trong miếu ai cười

Năm nghe thấy vậy rụng rời chân tay

Nghĩ ráng im lặng ngồi đây

Ta mà qua đó kỳ này chắc tiêu

Mồ hôi đổ rất là nhiều

Lão cứ niệm phật đánh liều thi gan

Bên tai một giọng nói vang

Đã đến sao lại không sang vái chào

Chúng ta giờ đã gặp nhau

Ngồi chi ở đó đến mau đi nào

Năm sợ không biết tính sao

Nghĩ đánh liều vậy mình vào coi sao

Lão quỳ mọp lết lết vào

Miệng mồm lẩm bẩm xin chào quý nhân

Chẳng hay ai hãy hiện thân

Tôi còn biết mặt gọi tên một lần

Gió rung mấy đám cỏ tranh

Ẩn ẩn hiện hiện một anh lính què

Gặp Năm liền nói tôi nè

Châu Thành ông có tính là đến không

Năm nhìn trống trải cánh đồng

Đi đâu giờ được, hỏi ông cần gì

Lính qua bên lão thầm thì

Rằng ta muốn giúp ông đi một lần

Việc này ta cũng đang cần

Ông về nhắn với người thân tôi giùm

Rằng tôi chết chẳng ai chôn

Trận năm bảy chín, xác thân ngoài đồng

Liệu ông có giúp được không

Có thì bảo có chứ không hai lời

Vậy ông cứ nói thử coi

Nếu tôi làm được tức thời giúp ngay

Ồ nếu được vậy quá hay

Ông về quận tám tìm ngay đến nhà

Tôi giờ còn một mẹ già

Anh em không có chỉ bà mà thôi

Báo tử đã mấy năm trôi

Nhưng không thấy cốt, mẹ tôi rất buồn

Ông lấy giấy bút ghi đường

Địa chỉ cho đúng xã phường vào đi

Xong việc ơn sẽ khắc ghi

Mai này khốn khó tôi thì giúp cho

Năm nghe lấy giấy ghi vô

Vái liền ba vái xong vô miếu ngồi

Vậy ông hãy nhớ lời tôi

Một lát xe sẽ tới nơi bây giờ

Năm ngồi trong góc lơ ngơ

Bụng đói từ sáng đến giờ râm ran

Móc ra hai củ khoai lang

Ngồi ăn ngấu nghiến, ngẹn ngang, mắt trừng

Hớp nhanh miếng nước cuối cùng

Mồm thở hổn hển van đừng trêu con

Tiếng xe đâu chạy bon bon 1044.

Dừng ngay, tài xế hỏi dồn đi đâu

Lái xe nhìn rất là ngầu

Sắc phục bộ đội mũ đầu gắn sao

Cầu vai ghạch thẳng hai sao

Trẻ măng giọng bắc ngọt ngào dễ nghe

Năm nhìn còn vẫn e dè

Nghĩ chắc bộ đội đang về quân khu

Quá giang lỡ chuyện sẽ hư

Thôi đành ráng đợi từ từ chuyến sau

Tài xế nói hãy lên mau

Kẻ thù đang đến chỗ đâu mà nằm

Nhìn Năm tài xế cằn nhằn

Sao còn ngồi đó lăn tăn làm gì

Nhanh nhanh lè lẹ chút đi

Trận càn đang đến chẳng gì còn đâu

Năm định mở miệng một câu

Bỗng nhiên tiếng pháo trên đầu nổ vang

Tiếng quân hô sắp đánh càn

Tất cả vào chỗ sẵn sàng tiến công

Lão nghe có tiếng xung phong

Thế là phát hoảng chạy xông ra liền

Trên xe một khẩu đại liên

Mười hai ly bảy bắn liền một băng

Năm vào ghế cắn chặt răng

Nhìn xa nhiều lắm xe tăng đang nằm

Quân thù pháo kích ầm ầm

Khói bay từng cụm quầng quầng trên không

Bộ binh địch rất là đông

Tràn đầy cả một cánh đồng cỏ tranh

Sau vài đợt súng giao tranh

Quân ta thiết lập đội hình bao vây

Súng cối bỏ đạn liền tay

Pháo binh xuất kích đạn bay vù vù

Thiết giáp địch cháy khói mù

Địch tăng tiếp viện thêm vô đội hình

Tiếng mìn cứ nổ uỳnh uỳnh

Xác phơi la liệt thân mình văng văng

Giao tranh mỗi lúc một căng

Đôi bên tổn thất thương vong rất nhiều

Quân địch hung hãn và liều

Xông lên liên tiếp nhằm tiêu diệt mình

Quân ta nhiều lắm thương binh

Thiếu hụt quân số tình hình gay go

Cảm tử giữ chặt mốc cờ

Tạm thời lui lại để chờ cấp trên

Lúc sau tiếp viện tiến lên

Bao vây nhiều cánh bốn bên đánh vào

Máy bay tiêm kích bổ nhào

Thả bom tới tấp nhằm vào đối phương

Dần dần làm chủ chiến trường

Củng cố trận địa mở đường phản công

Địch về cố thủ ứ dồn

Quân ta hoả tiển liên hồi phóng ra

Một bầu trời lửa bao la

Xe tăng trăm chiếc xông ra đánh càn

Nhiều chiếc bắn rất là hăng

Chiếc bị trúng đạn tháp văng chúi nòng

Bộ binh chuẩn bị tấn công

Nguỵ trang màu lá nấp trong rừng già

Chiến binh mũ cối a ka

Xông lên vùn vụt tràn ra đầy đồng

Đạn bay chíu chít như ong

Cả trời sáng rực màu hồng đất rung

Quân thù rút chạy vô rừng

Hai bên giành giật đến từng mét vuông

Máu hồng cả một vùng tuôn

Dọc miền biên giới nỗi buồn xót xa

Xe lao vùn vụt đi qua

Giữa màn lửa đạn tiếng la hãi hùng

Bác tài hỏi có sợ không

Chiến tranh là vậy chắc ông biết mà

Giặc kia ác với dân ta

Giết người vô tội thật là dã man

Một lát tôi ghé tiểu đoàn

Ông nhớ xuống nhé một làng vùng biên

Ghé nhà bà Sáu bị điên

Chắc ông đã gặp tuyến trên lúc chiều

Năm nghe đã hiểu mọi điều

Lão im thin thít đăm chiêu một hồi

Nhìn lên trời tối mất rồi

Chiếc jeep dừng lại một nơi bìa rừng

Bác tài buột miệng chúc mừng

Ông xuống đây nhé và đừng đi đâu

Một lát có đứa trẻ trâu

Nó đang bắt cá ở đầu rạch kia

Gặp ông nó sẽ dẫn về

Đến nhà bà Sáu rồi đi theo bà

Năm chưa tỉnh táo hết ra

Xe người không thấy, xa là bãi ma

Lão ngồi cạnh khóm tre già

Trông ra đứa bé từ xa đang về

Sau là một cặp trâu già

Lững tha lững thững tà tà bước theo

Trẻ rằng ông hãy cùng theo

Đến nhà bà Sáu cho mau, tối rồi

Hai người đi được một hồi

Mái tranh nho nhỏ chơi vơi một mình

Hai ba chục mộ cạnh bên

Nhập nhoà nhập nhoạng khói lên mập mờ

Trẻ thưa tôi đã đến giờ

Về nhà với mẹ, ông chờ ở đây

Bà Sáu sẽ đến liền ngay

Rồi đây ông sẽ được hay sự tình

Nói xong biến mất thình lình

Ông Năm chỉ thấy rùng mình lặng câm

Chân trời chớp loé rần rần

Tiếng kêu bìm bịp rất gần quanh đây

Tối tăm đen đúa lùm cây

Ễnh ương cóc nhái gọi bầy kêu ran

Loe hoe mấy đóm tàn nhang

Bóng người ý ới lang thang thì thầm

Một bà già đến chào ông

Rằng chờ từ nãy sao không chịu vào

Năm im không nói câu nào

Bà liền nói tiếp thôi nào theo tôi

Vào nhà một lúc ngồi chơi

Để tôi chỉ dẫn đến nơi muốn tìm

Nhìn năm có vẻ im lìm

Bà rằng nếu chú không tin thì về

Năm nghe thấy thế liền đi

Quanh qua vài mộ xong thì đến nơi

Mái tranh mục nát tả tơi

Phập phù tiếng gió lé loi đèn cầy

Bà kêu chú nghỉ tạm đây

Chõng tre hơi mục tôi ngay pha trà

Cả ngày mệt mỏi đường xa

Chắc gặp nhiều chuyện khó mà hiểu ra

Thôi thì nói thiệt chú nghe

Hôm nay chú thấy toàn ma không à

Nhưng do lòng chú thiệt thà

Người ta giúp đỡ chẳng mà hại đâu

Nói vừa dứt hết mấy câu

Bà vô trong lấy đầu lâu, xương người

Để ngay trên chõng xong cười

Đây nè cái cốt của tôi như vầy

Cô đơn nằm ở chỗ này

Bốn mươi năm trước nơi đây toàn rừng

Một lần cùng má vào bưng

Giặc Tây bắn pháo chết chùm mẹ con

Má tôi chuyển kiếp thay hồn

Tôi còn ở lại cô hồn ma trơi

Ông Lục đã giúp cho tôi

Tu hành đạo hạnh giờ tôi giúp đời

Ngải nàng đã báo đến tôi

Rằng là giúp chú tìm nơi chồng nàng

Chú đừng nên có hoang mang

Ngải kia cũng sắp lên hàng thần tiên

Chắc gia đình chú có duyên

Quý nhân trợ giúp giàu liền nay mai

Nói nhiều chuyện cũng không hay

Chú ngồi nghe kỹ tôi bày như sau

Sáng mai gà gáy đi mau

Thẳng con đường đất cỏ lau quá đầu

Cuối làng có một cây cầu

Một mái chùa nhỏ trạm đầu rắn thiêng

Một thầy Lục gốc người Miên

Đã hơn trăm tuổi ngồi thiền ở trong

Chú vào xin việc chắc xong

Chỉ cần thành thật tấm lòng mà thôi

Thế nhé giờ chú nghỉ ngơi

Tôi đi thiền định, xong rồi đó nha

Nói xong bà xách cốt ra

Năm nằm xuống chõng mắt hoa vòng vòng

Sương trên mái nhỏ tong tong

Bầy dơi bắt muỗi lượn trong mái nhà

Thỉnh thoảng có tiếng kêu la

Trẻ con khóc lóc , Năm ra ngoài dòm

Hãi hùng thấy cảnh ném bom

Máy bay đâm xuống ầm ầm đạn bay

Người bị cháy, kẻ tan thây

Thịt xương tung toé đất cày lỗ sâu

Năm nhìn khung cảnh hồi lâu

Đầu như búa bổ cứ đau liên hồi

Đưa tay dụi mắt xong ngồi

Lô nhô bia mộ bầu trời đầy sương

Vơ tay trúng mấy khúc xương

Rùng mình run rảy tìm đường chạy đi

Bên tai có tiếng hi hi

Xong rồi lại hỏi chạy đi làm gì

Đi đâu được nữa mà đi

Đây cánh đồng chết khôn thì ngồi yên

Bùi nhùi say sẩm đảo điên

Hàng trăm gương mặt hiện lên kêu gào

Rằng hãy cứu mạng tôi mau

Người níu người kéo nhào nhào tới Năm

Lão liền quỳ mọp tấm thân

Hai tay ôm mặt đôi chân tê rần

Thình lình gà gáy ngân ngân

Cánh đồng vắng lặng Năm lần bò đi

Mái tranh chẳng thấy còn gì

Một mô đất nhỏ xanh rì cỏ tranh

Trời quang sáng sủa bình minh

Năm thở hổn hển đinh ninh sáng rồi

Hoàn hồn phút chốc tỉnh ngồi

Năm khoác hành lý xong rời đi ngay

Đói lòng rủn cả chân tay

Nước hết Năm chạy đến ngay vũng lầy

Từ từ chậm rãi khua tay

Chụm vài ngụm nhỏ hứng ngay uống liền

Rửa mặt để tỉnh táo thêm

Nghe bủm một cái cạnh bên đám bèo

Một đôi rắn gấm đang yêu

Năm hoảng quýnh quáng chạy liều một hơi

Cắm đầu cắm cổ chạy thôi

Cứ thế chạy mãi đến nơi um tùm

Tiếng chân xào xạc trong lùm

Năm nhìn quanh quẩn xanh um bạt ngàn

Cỏ lau mọc cứ lan tràn

Cây cao tươi tốt quá ngang đầu người

Mắt giương trông phía ngược xuôi

Con đường đất nhỏ kia rồi nó đây

Năm nhanh bước gấp đi ngay

Mon men đi bộ mặt mày phờ ra

Một nóc chùa ở đằng xa

Chiếc cầu be bé bắc qua cuối đường

Dưới kênh sen ngát toả hương

Chuối bông đo đỏ nặng buồng trĩu thân

Trẻ con đùa giỡn ngoài sân

Dưới hàng Thốt Nốt bóng râm hát hò

Năm vào đứng trước cổng chùa

Tâm hồn bình lặng như vừa bệnh qua

Khuôn viên nhiều tượng Na Ga

Rắn thần uốn lượn gần xa nóc chùa

Một màu vàng úa hơi chua

Chen chen sắc đỏ lưa thưa xanh huyền

Trải lòng giây phút bình yên

Năm sang hỏi mấy chú em đang ngồi

Này con Lục đã đâu rồi

Trẻ thưa ông Lục đang ngồi ở trong

Tối qua có nhắc đến ông

Con dẫn vào nhé để không phải chờ

Năm nghe xong cứ ngẩn ngơ

Ờ ờ con dẫn bác vô đi nào

Trẻ bèn dẫn lão đi vào

Năm chắp tay lại kính chào Lục ngay

Lục rằng chú hãy đến đây

Ta cho ít phép thỉnh ngay cây về

Năm nghe thấy vậy bèn quỳ

Lục cầm giấy đỏ ghi ghi chữ bùa

Vài câu thần chú hô hô

Xong liền gói lại bỏ vô túi vàng

Lục đưa Năm một bó nhang

Dặn là chú hãy nhẹ nhàng nghe chưa

Mạnh tay đứt rễ là hư

Chú lãnh hậu quả khó mà cứu cho

Năm nghe thấy thế hơi lo

Lục nói tôi sẽ giúp cho chuyện này

Tuy nhiên có một việc này

Chú hãy luôn nhớ nơi đây suốt đời

Mai mốt khi chú giàu rồi

Đến đây góp chút cùng tôi sửa chùa

Tôi là một kẻ đi tu

Tiền tài không thiết nhưng chùa đã hư

Dân đây còn rất là thưa

Bữa no bữa đói cũng chưa có gì

Thế thôi hai chúng ta đi

Lục ra kéo gấp chiếc ghe vào bờ

Năm nhìn thật kỹ như mơ

Một ông lão tóc bạc phơ gầy gò

Đôi tay chắc khoẻ tiếng to

Dáng đi nhanh nhẹn vô lo trong hồn

Nghe bà Sáu nói hồi hôm

Tuổi hơn trăm đúng thật không thể nào

Lục kêu chú xuống ghe mau

Chúng ta đi nhé tôi chèo ghe đây

Trời trong đàn bướm bay bay

Đôi bờ lúa tốt trâu cày hăng say

Thuyền con luồn lách rặng cây

Chẳng mà mấy chốc ra ngay sông dài

Lục chèo nhanh chẳng nghỉ tay

Men theo triền Lác đến cây Sung rừng

Lục nói đến lúc mình dừng

Ta lên trên đó rồi cùng thỉnh cây

Hai người vén lá buộc dây

Neo ghe xong bước lên ngay trên bờ

Nào nào sắp đến bây giờ

Chú bình tĩnh nhé từ từ xong thôi

Kia kìa cây ở kia rồi

Lá xanh mơn mởn nụ trồi đầy thân

Quấn quanh là cặp rắn vằn

Trên đầu mào đỏ đang nằm nanh nhe

Kia là Rắn Chúa đó nha

Chú thắp nhang khấn rắn nghe đi liền

Năm quỳ xuống bật lửa lên

Đốt bùa rồi khấn vái liền một hơi

Khấn rằng con khổ nhiều rồi

Nguyện cầu thần thánh giúp đời đổi thay

Hôm nay đến được nơi đây

Cơ trời đã giúp nguyện ngày trả ơn

Vừa xong đôi rắn ngóc lên

Lưỡi lè lụp phụp xong liền bò đi

Được rồi chú khấn cây đi

Rằng con xin thỉnh ngài về nhà con

Năm nghe khấn tiếp trong lòng

Cây kia nụ bỗng xoè bông màu hồng

Một màng sương trắng bềnh bồng

Hương bay ngan ngát thơm nồng xung quanh

Tốt rồi giờ chú phải nhanh

Lấy tay bới đất xung quanh nhẹ nhàng

Đây là một giống địa lan

Tên Bạch Đại Ngải thế gian khó tìm

Bởi do chú có niềm tin

Ngải thần linh nghiệm đã tìm tận nơi

Năm bới nhè nhẹ một hơi

Bứng nguyên cụm đất quanh nơi cây nằm

May sao không một vết hằn

Cây lên nguyên vẹn cả thân gọn gàng

Lục cười tôi thật chúc mừng

Giờ ra ghe để ta cùng về mau

Đội cây lan ở trên đầu

Năm theo Lục tiếp cùng nhau về chùa

Đến nơi cũng đã quá trưa

Lục nói giờ phải trồng vô chậu sành

Chú đặt cây xuống đó nhanh

Tôi sẽ làm phép hộ thân đường dài

Sau chùa ở phía nhà dài

Chú đi xuống đó lấy ngay chậu liền

Năm nghe chạy vội ra hiên

Đi xuống hậu viện cầm lên đưa thầy

Lục nhẹ nhàng đỡ thân cây

Bỏ vô chậu ít vỏ cây, than hòn

Vài ba viên sỏi tròn tròn

Mấy nắm lá mục trong lòng đọc kinh

Đặt cây vào chậu vừa in

Hai người lùi lại ngắm nhìn mê say

Lục rằng người của ta đây

Nay đành tạm biệt khó ngày gặp nhau

Cho dù ở bất cứ đâu

Nghe kinh ta đọc hãy mau trở về

Các người có nghĩa phu thê

Hôm nay đoàn tụ chúc đi an lành

Trong lòng Năm thấy nhẹ tênh

Lục mời chú hãy cùng lên ăn nào

Qua giờ chắc mệt rất nhiều

Ăn xong rồi nghỉ đến chiều về luôn

Lục dẫn vào một gian buồng

Hương trầm nghi ngút thơm lừng không gian

Thíc Ca ngồi ngự toà sen

Tay kết thủ ấn tâm thiền quang minh

Này này giờ phải ăn nhanh

Ra xe cho kịp về nhanh trong ngày

Năm nghĩ heo hút thế này

Xe đâu mà có về đây, lẽ nào

Lục cười sẽ có không sao

Chú đừng lo nữa ăn vào cho no

Lục vào buồng lấy cái tô

Cơm trắng và ít mắm kho xong mời

Năm ăn no tỉnh cả người

Uống xong hớp nước Lục cười đi thôi

Xe đang chờ sẵn kia rồi

Năm ra ngoài cổng đúng rồi có xe

Bồng lan ôm chặt lên xe

Lục dặn nhớ kỹ những gì hôm nay

Nói xong quay lại chùa ngay

Xe Lam bì bạch khói bay mịt mù

Nhìn sau chẳng thấy ngôi chùa

Chỉ là một đám vườn dừa xác xơ

Tưởng rằng đó chỉ là mơ

Tài xế liền nói bây giờ về thôi

Việc đã xong hết cả rồi

Thế là xe chạy một hồi đi xa

Nắng chiều vàng óng la đà

Loanh quanh một lúc xe ra đến đường

Ngôi làng mất hút trong sương

Xe Lam dừng lại bên đường vắng hoe

Tài xé bảo sắp có xe

Châu Thành một chuyến thẳng về Tây Ninh

Nói rồi nổ máy đi liền

Năm ôm cây Ngải nhìn lên bầu trời

Từ xa xe đã đến nơi

Thiệt là quen lắm Năm ngồi lên luôn

Lơ kêu cấp tốc lên đường

Tài xế hí hửng là đường cũ thôi

Chừng ba tiếng rưỡi tới nơi

Quý khách yên chí thế rồi đạp ga

Năm ngồi ngắm nghía bông hoa

Sắc hồng phấn nhẹ đậm đà nét hương

Nắng chiều tắt lịm đêm buông

Trên xe nhí nhố tiếng cười đông vui

Năm nhìn thấy chẳng có ai

Một chàng áo trắng vỗ vai thình lình

Chào ông tôi gọi Ngải Tiên

Hôm nay thân chủ đến đem tôi về

Đường xa vất vả nhiều bề

Kẻ này cảm phục, đúng là kỳ nhân

Bao năm sống cảnh sơn lâm

Rừng hoang sông lạnh tấm thân gầy mòn

Vợ tôi chịu kiếp cô hồn

Làm phiền gia quyến thật lòng chẳng cam

Ngày mai tôi sẽ khuyên nàng

Kịp mau thoát xác để nàng theo tôi

Hôm nay tôi hứa Lục rồi

Xong việc nàng sẽ cùng tôi về chùa

Năm nhìn chàng đẹp như hoa

Tóc dài óng mượt làn da hồng hồng

Y như lời kể con ông

Quả nhiên tuấn tú thật không ai bì

Được mà ngài cố gắng đi

Chừng ba tiếng nữa ta đi về nhà

Hai ngài sum họp thôi mà

Gia đình tôi sẽ thiệt là biết ơn

Ngải cười lại nghĩa với ơn

Người trần đúng thiệt lắm phần rối reng

Tôi đây nhiều lắm anh em

Ông cần gì cứ hô lên đến liền

Khi nào Ngải mới thành tiên

Năm tò mò hỏi Ngải liền đáp ngay

Tôi tu hơn bốn vạn ngày

Nhưng vì ân ái nên nay chưa thành

Giờ ông đã có lòng thành

Tôi và nàng sẽ trở thành tri âm

Tu thân từ bỏ ái ân

Để đạt cảnh giới thoát trần tiêu diêu

Khổ nhiều cũng bởi do yêu

Đau nhiều cũng bởi tâm nhiều thứ tham

Cây kia thường gọi địa lan

Chỉ là cây dại chẳng làm gì linh

Vì tôi tạm trú ẩn mình

Cho nên cây có tánh linh đó mà

Ngạc nhiên Năm hỏi thật à

Ngải nói rằng đúng thế mà không sai

Tôi đây ngày trước quan sai

Bị quân ông Trực bắn ngay vào đầu

Xác vùi nơi đáy biển sâu

Hồn bay lảng vảng đến đầu sông kia

Mỗi ngày vào lúc trời khuya

Tôi thường ghé mái chùa nghe kinh nhiều

Nàng là cô gái yêu kiều

Buồn tình nên đã nhảy liều xuống sông

Linh hồn cũng rất lông bông

Tôi rủ đến Lục để cùng nghe kinh

Cũng do bởi cái chữ tình

Giận hờn quấy quá nàng đành bỏ đi

Tính tình nóng nảy hay nghi

Gen tuông nhiều quá rồi thì chia tay

Nàng xuôi về xứ miền Tây

An Giang bảy núi tháng ngày ngao du

Một ông thầy Ngải đã thu

Sai nàng làm lắm chuyện hư ở đời

Tôi và Lục đến tận nơi

Khuyên nàng về lại xong rồi thành hôn

Sau này có một khách buôn

Đi cầu Lục giúp cho đường làm ăn

Lục kêu nàng giúp ba năm

Thế rồi thời cuộc bảy lăm đến liền

Ông kia chạy trốn mất tiêu

Nàng bị bỏ mặc tiêu điều xác xơ

Hồn tàn côi cút bơ vơ

Chờ ai hạp vía nhập vô làm liều

May sao còn chút tình yêu

Tôi thường tìm đến để chiều ái ân

Khuyên nhủ cũng đã nhiều lần

Hy vọng mai sẽ thoát thân theo về

Năm nghe chẳng hiểu cái gì

Mồm cứ há hốc mắt thì lim dim

Ngải nhìn Năm ngủ im lìm

Chàng không kể nữa biến liền mất tiêu

Trời đêm mưa đổ liu riu

Đường dài hun hút lêu ngêu cột đèn

Ngủ say mê mệt nằm yên

Trong mơ Năm thấy cõi tiên bềnh bồng

Hoa tươi đủ sắc vàng hồng

Vũ nữ uốn lượn nét cong tạo hình

Tháp cao ngự trị thần linh

Quốc gia thịnh trị thanh bình ấm no

Trong khi đang ngáy o o

Lơ xe xuống gọi xuống cho tôi nhờ

Đến rồi đã hết thì giờ

Ông về đi nhé người nhà đang trông

Năm ôm cây Ngải vào lòng

Bước nhanh xuống đất nhìn trông tên đường

Thấy lại là Hồ Xuân Hương

Lão vẫy tay gọi bên đường xich lo

Xe quành chút xíu chạy vô

Năm nhìn ông đó sao mà thấy quen

Xic lo hỏi nhớ tôi hen

Leo lên tôi chở cho nhanh đến nhà

Năm ôm thật chặt chậu hoa

Lom khom lên chiếc xich lo nghèo nàn

Lão Mai đạp cứ tàn tàn

Trời đêm gió mát cửa hàng vắng tanh

Hôm qua tui đã giúp anh

Bữa nay tôi đến lấy tranh của mình

Năm không nói cứ làm thinh

Xic lo lóc cóc một mình phố khuya

Thi thoảng trên mấy vỉa hè

Rất nhiều bóng trắng lè phè cãi nhau

Dập dìu đám rước trầu cau

Cưới hỏi vui nhộn cô dâu áo hồng

Trẻ con theo rất là đông

Mấy con chó chạy đuôi cong nô đùa

Mai hỏi nếu thích đi chùa

Hãy đến lên núi Cấm ghé chùa tôi chơi

Tôi tu ở đó lâu rồi

Thời gian cũng được hơn mười lăm năm

Ngải nàng thi thoảng ghé thăm

Vợ chồng nàng ấy rất chăm tu hành

Ba ông ngày trước mua tranh

Lặn lội lên tuốt Tây Ninh một mình

Duyên sao mua trúng Ngải linh

Làm ăn khấm khá gia đình giàu sang

Nhà ông phải cảnh tan hoang

Ngải kia có nghĩa sẽ mang lộc về

Mai này khấm khá đề huề

Ông nhớ trả lễ lại về nghe không

Năm thưa con cảm ơn ông

Xe vòng cột điện chút xong tới nhà

Năm ôm cây xuống né ra

Xic lo lùi lại qoẹo qua mé tường

Chó đêm tru tiếng thảm thương

Một bầy chuột cống tìm đường kiếm ăn

Ông Năm gõ cửa rầm rầm

Linh ra mở cửa tay cầm đèn pin

Linh kêu hư cái bóng đèn

Nên nhà hơi tối, má lên ngủ rồi

Ba vô lè lẹ đi thôi

Con ra nói chuyện một hồi vô sau

Ông Năm thấy mệt nhức đầu

Ghé vô ngồi ghế sức dầu gió xanh

Ngã lưng khẽ tựa ra thành

Bức tranh phát sáng màu xanh lạ kỳ

Một màu ngọc bích lưu ly

Căn phòng huyền ảo diệu kỳ hiện ra

Năm nhìn thấy rõ mặt ba

Anh em ruột thịt hiện ra rất nhiều

Má ông than khóc đủ điều

Rằng giờ cả họ trăm điều nhờ con

Vàng xưa má đã từng chôn

Con nhớ giữ lấy để còn mưu sinh

Nhà ta biến cố thình lình

Oan hồn trôi nổi thật tình không cam

Xác trôi dạt đến đảo Guam

Con nhớ đến đó để làm ma chay

Nói xong tan biến đi ngay

Năm với tay nói con đây má à

Chờ em theo với anh ba

Chị hai chú tám cả nhà đừng đi

Nói xong ngất lịm tức thì

Linh đứng trước cửa rù rì lão Mai

Linh rằng xong chuyện bữa nay

Thật là hay quá tôi đây ơn nhiều

Mai cười nàng khách xáo nhiều

Tôi nào đòi hỏi đến điều nghĩa ân

Chúng ta là chỗ bạn thân

Chồng nàng cũng đã nhiều lần giúp cho

Chuyện này nào có hay ho

Tôi chỉ muốn lấy tranh cho thoả lòng

Loang loang một đám khói hồng

Ngải tiên xuất hiện ôm vòng qua Linh

Chào nàng ta đã hiển linh

Nhờ ông Năm đó chúng mình gần nhau

Tranh giờ chắc khỏi cần đâu

Lão Mai muốn lấy cứ vào mà bê

Khoan nào để đó em bê

Ông Năm đang ngủ lỡ nghe giật mình

Ba người cười nói linh tinh

Ngải tiên ra dấu tụi mình vào đi

Ngoài này âm khí nhiều ghê

Cô hồn du đãng nó nghe lắm phiền

Vô nhà Mai hỏi Ngải tiên

Nếu hai ngài rảnh thì lên chơi chùa

Tôi nay đã khác ngày xưa

Ngày ngày trai giới sớm trưa toạ thiền

Dân dâng báng trái thường xuyên

Kinh tế khấm khá nhiều tiền chi tiêu

Không còn heo hút tiêu điều

Tôi nhận đệ tử rất nhiều về theo

Thoát rồi cái cảnh đói nghèo

Thâm sơn cùng cốc cheo leo một mình

Được mà ông quá chân tình

Chúng ta đồng đạo cần tìm giúp nhau

Chuyện nhỏ thế có gì đâu

Vợ chồng tôi sẽ cùng nhau đến chùa

Nhân duyên tiền kiếp đẩy đưa

Chắc mình huynh đệ ngày xưa đó mà

Linh cười thiệt quá vui à

Nay anh đến được đúng là trời thương

Ngải tiên bảo hãy lên đường

Chúng ta tiếp tục con đường tu thôi

Anh đã hứa với Lục rồi

Ngày mai phải gấp mau rời nơi đây

Ngải nàng nghe vậy buồn thay

Rằng em giờ thích ở đây lắm rồi

Hôm qua em lỡ hứa rồi

Ba năm giúp đỡ cho người làm ăn

Nếu thế là mình nói gian

Người trần họ sẽ chẳng làm gì tin

Không sao họ sẽ làm lên

Em đừng lo nghĩ cho thêm rối lòng

Chúng ta hồn phách long đong

Nếu cố níu kéo phí công tu hành

Lục nói ông ấy lòng thành

Mai này giàu có rất nhanh em à

Chúng ta là những hồn ma

Không nên xen chuyện người ta phàm trần

Để anh nói với ông Năm

Một vài lời để trấn an tinh thần

Linh ra ghế gọi ông Năm

Ba ơi dậy gấp con cần nói nghe

Ông năm liền mở mắt ra

Có chuyện gì thế gọi ba làm gì

Linh thưa mai chắc tôi đi

Chủ nhân có muốn nói gì hay không

Năm ngồi bối rối trong lòng

Ngải nàng nói tiếp nếu ông có cần

Cây kia chỉ việc khấn thầm

Rằng cầu xin Ngải hộ thân cho mình

Tôi sẽ lập tức hiển linh

Mọi việc tốt đẹp mau thành giúp cho

Tháng ngày quấy phá lắm trò

Gia đình rối rắm khổ cho ông nhiều

Linh là cô gái yêu kiều

Đẹp người đẹp nết đáng yêu nhường nào

Tội cho em nó biết bao

Giờ tôi thoát xác để trao lại hồn

Tôi độ sáng suốt thêm khôn

Học hành thành đạt kết hôn sang giàu

Năm hỏi ngài định về đâu

Liệu tôi mai mốt có giàu thiệt không

Chủ nhân hãy cứ yên tâm

Vợ chồng tôi nguyện hết lòng giúp cho

Ông Mai ghé miệng thêm vô

Ngải đã nói thế chớ lo làm gì

Ông nên hãy cứ vui đi

Chúng tôi âm thế chẳng gì điêu ngoa

Thôi nàng hãy thoát xác ra

Để cho ông ấy còn mà vững tin

Ngải tiên từ nãy đứng nhìn

Bước lại khẽ bảo hãy tin đi mà

Ông người hiền hậu thật thà

Chúng tôi không hại đến nhà, đừng lo

Chỉ cần ông phải nhớ cho

Những gì đã hứa hôm qua tới giờ

Nếu quên tôi sẽ nhắc cho

Lúc mà ngải hẹ nở hoa màu hồng

Chỉ cần ông giữ trong lòng

Chuyện này không kể lòng vòng nghe chưa

Bà Năm vẫn ngủ say sưa

Đồng hồ kim chỉ ba giờ ban đêm

Ông Năm chưa hiểu hỏi thêm

Rằng giờ tôi phải làm thêm gì nào

Các ngài muốn phải làm sao

Tôi nguyện trợ giúp không bao giờ từ

Ngải nàng nói đã đến giờ

Chuyện này hoàn tất tôi giờ chia tay

Linh đây tôi xuất hồn ngay

Trả em về lại ông này nhận con

Nói xong lắc lắc toàn thân

Một làn khói mỏng lần vần toả ra

Một nàng đẹp tựa tiên nga

Mặt mày trắng nõn kiêu sa dịu dàng

Ngải thưa tôi chính ngải nàng

Ông xem coi thử phải hàng yêu ma

Năm nhìn cứ ngất ngây ra

Giai nhân tuyệt mỹ đúng mà không sai

Quả nhiên gái sắc trai tài

Tôi đây có phước gặp hai tiên thần

Linh nằm bất động toàn thân

Giấc ngủ đau đáu bần thần hôn mê

Ông Mai nói thật tuyệt ghê

Giai nhân tài tử khó bề cách ly

Vậy thôi tôi lấy tranh đi

Từ nay hết chuyện thị phi cõi phàm

Ngải tiên chỉ đến chậu lan

Rằng đây là loại Ngải hàng tối cao

Chỉ thần linh mới nhập vào

Cô hồn không có cách nào đến bên

Bạch Đại Ngải chính là tên

Ông ráng treo nó lên trên gác nhà

Quỷ ma nhìn thấy lánh xa

Tiền tài phúc lộc sẽ mà đến ngay

Thôi tôi và vợ đi đây

Trúc Mai cũng thế hẹn ngày gặp sau

Ba người nhìn một lúc sau

Ông Năm vái lạy dập đầu cám ơn

Ngải tiên bảo khỏi phải ơn

Nhân duyên vay trả dòng đời thế thôi

Ba làn khói trắng khẽ trôi

Năm nhìn chỉ thấy Linh thôi đang nằm

Bỗng nhiên ánh điện sáng trưng

Căn nhà thơm phức mùi hương nồng nàn

Bà Năm đang ngủ mê man

Giật mình tỉnh giấc xuống xem chuyện gì

Ông Năm nói tôi mới về

Bà kêu con dậy để mà ăn cơm

Bà hỏi ông có mệt không

Tôi đi hâm cháo để ông lót lòng

Linh trở người nói trống không

Má ơi con mới gặp ông tiên nè

Để con kể chuyện má nghe

Thiệt là vui lắm tuyệt ghê trong lòng

Bà năm nhìn thấy chậu bông

Hỏi rằng cái đó là bông hoa gì

Năm không nói vội bê đi

Mang lên trên gác tức thì treo lên

Thắp nhang khấn vái họ tên

Xong đi xuống dưới ngồi yên thở phào

Ông này cái tấm tranh đâu

Hồi chiều còn ở trên đầu vách kia

À à hồi tối vừa về

Thấy nó bị rách mang đi vất rồi

Bà có gì lấy ăn thôi

Mai vô trường học để tôi trình bày

Xin cho Linh học lại ngay

Kịp còn tốt nghiệp mười hai sau này

Bà Năm chẳng biết chẳng hay

Chồng nói sao chỉ làm ngay tức thì

Sáng sau Năm vội ra đi

Đến ngay quận tám đã ghi rõ đường

Vào nhà bà cụ họ Dương

Kể về câu chuyện trên đường hôm kia

Bà Dương nước mắt đầm đìa

Than tội nó quá cách chi hốt liền

Ông Năm hỏi bác có tiền

Để đi lên đó ngay liền được không

Bà Dương nói chú thấy không

Nhà tôi như vậy ngoài trong sơ xài

Tôi đây không có tiền xài

Biết sao lo được chuyện này cho xong

Đây con có một triệu đồng

Con dẫn bác đến cánh đồng đó ngay

Đón xe tại bến gần đây

Đến nơi xã đó trình bày người ta

Xin để bốc mộ con bà

Cho anh ấy kịp về nhà hôm nay

Bà Dương nói vậy thì hay

Tôi vô thu xếp rồi ngay lên đường

Chờ tôi thắp mấy nén hương

Xin cho công chuyện thuận đường gặp may

Xong rồi khoá cửa ra ngay

Vừa ra lộ lớn xe ngay đó chờ

Ông năm cũng chẳng bất ngờ

Chiếc xe ngày trước bây giờ lại lên

Xe vào địa giới Tây Ninh

Dừng chân trước một cái đình bỏ hoang

Hai người bước xuống vào trong

Thấy hai đứa bé đang nằm ngủ ngon

Tiếng người làm chúng hoảng hồn

Ông Năm lại hỏi này con chỉ dùm

Đường nào vô xã Vùng Biên

Nơi mà trụ sở chính quyền nhân dân

Hai trẻ cứ đứng chết trân

Một đứa liền nói ông cần làm chi

Tụi con đâu biết lối đi

Chờ đây một lát có dì con ra

Bà Dương móc túi trầu ra

Nhai hai ba miếng xong là hỏi thêm

Chú à có đúng đây không

Lộn đường là lạc khó lòng về heng

Năm kêu bà cứ để yên

Chờ dì nó đến con xem thế nào

Một làn gió lạnh lùa vào

Lá rơi xoèn xoẹt cọ vào ngói kêu

Phía sau một bóng lêu nghêu

Dáng người phụ nữ loèo khoèo đến bên

Nữ rằng xin biết họ tên

Tôi sẽ chỉ giúp để lên xã liền

Thưa bà tôi gọi Huỳnh Thiên

Thứ năm trong một gia đình chín con

Bà đây đang muốn tìm con

Chuyện là bốc cốt về chôn thôi mà

À rồi tôi đã hiểu ra

Bây giờ ông hãy cùng bà qua đây

Đằng kia có một lùm cây

Chiếc xe bò nhỏ chở ngay đến liền

Ông cho tôi một ít tiền

Mua cho tụi nhóc chuối chiên bánh bò

Năm nghe móc vội liền cho

Hai sấp vàng mã kèm vô áo quần

Bà Dương sửng sốt tinh thần

Muốn lăn ra xỉu hai chân lừng khừng

Năm thưa bác hãy yên tâm

Chiều nay bác thấy người thân của mình

Lùm cây động đậy rung rinh

Hai con bò trắng nằm nhìn xa xa

Bên cạnh là một cỗ xe

Dây chão buộc sẵn chỉ là để đi

Bác à bác cố nhanh đi

Kẻo mà trễ việc rồi thì không hay

Bà Dương lên chiếc xe ngay

Bò cứ thế bước chẳng ai ngồi lèo

Đi qua mấy vũng ao bèo

Bờ kênh lúa tốt cánh diều bay cao

Trẻ con vui hát đồng dao

Trời trong mây trắng ngọt ngào hương hoa

Độ vài ba quãng rất xa

Xe dừng trước cổng đề là Uỷ Ban

Năm thưa đây xã Vùng Biên

Châu Thành huyện lỵ đúng tên nó rồi

Chúng ta nhanh gấp vào thôi

Bà Dương lẽo đẽo vào ngồi cùng Năm

Một cô cán bộ hỏi thăm

Dạ chào hai bác đang cần chuyện chi

Năm nhắc giờ bác nói đi

Bà Dương tức khắc liền chìa giấy ra

Rằng đây tên tuổi con bà

Số quân cấp bậc ngày mà hy sinh

Giờ muốn nhờ cậy để tìm

Đến nơi hốt cốt xong đem về thờ

Cán bộ nói bác cứ chờ

Con vào trong để trình cho chú Thành

Hai người sốt sắng loanh quanh

Mười phút sau có một anh đến gần

Rằng bác là má của Tân

Bà Dương bảo đúng chú cần hỏi chi

Vậy mau vô chỗ con đi

Con nói vài chuyện xong đi ra đồng

Ba người vào một gian phòng

Anh ta giới thiệu con trong tiểu đoàn

Ngày xưa chiến đấu cùng Tân

Mặt trận bảy chín một năm rồi về

Tân chung đơn vị con nè

Nó bị trúng đạn và què một chân

Cũng do nhờ nó cầm chân

Tiểu đội con rút về gần tuyến sau

Chỗ này nó cạnh chiếc cầu

Có cái chùa cổ nằm sâu cuối rừng

Được rồi con sẽ đi chung

Anh và bác nghỉ tạm dùng trà nghe

Con điện thoại gọi chiếc xe

Ở bên xã đội chạy qua đi liền

Quên, thưa con chính tên Thành

Chủ tịch xã ở Vùng Biên chỗ này

Bà Dương hớn hở mặt mày

Ông Năm bảo chắc trong ngày nay thôi

Hai người chờ độ một hồi

Một chiếc xe jeep bấm còi inh inh

Bước ra Năm thấy lạ nhìn

Lão ngớ người hẳn cố nhìn lại xem

Tài xế này rất là quen

Trời ơi sao lại người quen thế này

Chắc tôi điên thật rồi đây

Năm than sao vậy chuyện này là sao

Bác tài nói ma chứ sao

Bà Dương nói chú im nào để coi

Chúng ta mau để đi thôi

Xe chạy một lúc đến nơi chân cầu

Thành thưa chắc cũng hơi lâu

Anh và bác đợi hồi sau con vào

Để chào ông Lục vài câu

Nhờ Lục làm lễ kịp mau ra đồng

Thành đi có một người không

Phía xa loáng thoáng một ông sư già

Vườn dừa xơ xác đi ra

Tay cầm bình bát đeo hoa trên người

Gặp Thành Lục nở nụ cười

Rằng con cần đến tìm người đúng không

Thành thưa dạ đúng thưa ông

Bạn Tân xác ở ngoài đồng đã lâu

Nay má cậu ấy đến cầu

Xin Lục làm lễ cho mau trở về

Biết rồi ta đã kêu về

Con ra gọi cụ vào đi ta chờ

Thành mời anh bác lẹ vô

Lục cho gặp mặt chuyện trò hỏi thăm

Bà Dương nét mặt đăm đăm

Nước mắt dàn dụa bảo rằng cảm ơn

Thành cười bác sắp gặp Tân

Má con hội ngộ tình thân dạt dào

Một quầng khói đỏ bốc cao

Vườn dừa xao động xạc xào lá rung

Ngôi chùa bỗng hiện bên rừng

Cả nhóm tất tả vào trong chính đường

Mùi trầm ngan ngát khói hương

Nến đèn sáng rực vách tường đầy hoa

Kinh cầu râm rả ngân nga

Lục mời quỳ xuống để mà cầu siêu

Nói qua lễ pháp vài điều

Cả nhóm đồng loạt cùng kêu tên người

Tân hiện ra trước mọi người

Quân phục rách nát khắp người vết thương

Nhảy vào ôm lấy bà Dương

Khóc rằng con rất nhớ thương má nhiều

Bà Dương nức nở buồn hiu

Bữa nay má đến làm điều con mong

Chắc con buồn lắm đúng không

Má sẽ đem cốt của con má về

Từ nay yên nghỉ con nhe

Má giờ lớn tuổi sắp đi theo mày

Thành khóc đồng đội tôi đây

Hôm nay sum họp thật hay quá rồi

Hết đi cảnh sống đơn côi

Mồ hoang sương lạnh ở nơi cánh đồng

Lục bảo trước lúc hoàng hôn

Chúng ta phải gấp ra đồng cho nhanh

Đêm về nhiều chuyện chẳng lành

Cô hồn nhiều lắm sẽ tranh xí phần

Bọn họ cũng vắng người thân

Tủi phận, mặc cảm níu chân người trần

Lục gọi Thành đến lại gần

Rằng giờ hài cốt phải cần hòm chôn

Ta đây có chiếc hòm con

Làm bằng gỗ quý nhờ con lấy giùm

Con đi cùng với ông Năm

Sau toà chánh điện nó nằm ngoài hiên

Hai người sẽ đủ sức khiêng

Bởi ta làm phép nhẹ thêm rất nhiều

Nhanh đi kẻo lát đến chiều

Không kịp việc sẽ gặp nhiều khó khăn

Nghe xong Thành với ông Năm

Xuống khiêng hòm gấp đặt nằm trên xe

Thành cầm theo cái rổ tre

Một cái cuốc nhỏ cán tre khá dài

Lá cờ ôm sẵn trong tay

Lục nói đã đủ đi ngay còn về

Mọi người ngồi hết lên xe

Thành kêu tài xế lái xe chạy liền

Ai cũng căng thẳng ngồi yên

Bà Dương sùi sụt ngả nghiêng khóc ròng

Tân thưa má hãy yên lòng

Xe đi đến một quãng đồng hoang vu

Đất gò từng đống mấp mô

Vài con chim cắt đang vồ kiếm ăn

Tân chỉ một đám mộ gần

Rằng tôi ở đó dưới thân cây nhàu

Ông Năm lấy cuốc đào mau

Chừng hai mươi phút thấy đầu thấy tay

Bới lên một cuốn sổ tay

Một mảnh đạn cối tám hai rỉ vàng

Xương sườn , xương sống, xương chân

Khẩu A K với nửa cân đạn đồng

Mảnh cờ úa hết sắc hồng

Ba lô nhàu nát, bi đông đen ngòm

Thành gói tất cả vô hòm

Mọi người quỳ lạy thắp hương khấn thầm

Khấn người vì nước quên thân

Hy sinh anh dũng bội phần biết ơn

Hôm nay đoàn tụ mẹ con

Cầu xin yên nghỉ linh hồn được vui

Bà Dương dàn dụa lệ rơi

Tân an ủi má hãy vui tuổi già

Thành thưa giờ đã tìm ra

Để con làm giấy xin về nghĩa trang

Mộ bia được khắc tên vàng

Ở bên đồng đội tháng năm quây quần

Mỗi lần đến giỗ má lên

Đỡ phải vất vả và Tân khỏi buồn

Bà Dương nói vậy làm luôn

Tôi giờ già yếu đi đường khó khăn

Con xem có được không Tân

Tân thưa nếu thế đỡ phần má lo

Từ giờ nhà nước giúp cho

Con sẽ yên nghỉ ngàn thu đời đời

Lục nói trời sắp tối rồi

Chúng ta về gấp một hồi khó khăn

Ông Năm lấp đất thật nhanh

Hòm con Năm với lại Thành khênh lên

Chiếc xe jeep nổ máy lền

Mọi người kịp xuống cạnh bên chiếc cầu

Khiêng hòm nhanh bước qua cầu

Cửa chùa mở rộng cùng nhau đi vào

Tân đứng nhìn má hồi lâu

Anh khóc một lúc cúi đầu bỏ đi

Ghé sang Năm khẽ thầm thì

Ông làm tốt lắm có gì gặp sau

Mai này nếu khó cứ cầu

Việc khó đến mấy cũng mau hoàn thành

Bây giờ ông hãy về nhanh

Lát trời mưa lớn đây thành cái ao

Ông Năm chẳng hiểu làm sao

Lục vẫy tay bảo thôi nào về đi

Về lo việc của ông đi

Chuyện này kết thúc còn gì nữa đâu

Lục vừa nói dứt một câu

Ngôi chùa biến mất phía sau vườn dừa

Gục đầu Năm cứ u ơ

Làm sao về được bây giời cứu tôi

Lăn ra bất tỉnh một hồi

Tiếng người ý ới sáng rồi dậy thôi

Năm dụi dụi mắt một hồi

Nhìn từ trong gác thấy trời sáng trưng

Trên cao mấy giỏ lan rừng

Hoa vàng khoe sắc thơm lừng toả hương

Linh thưa con phải đến trường

Ba nhớ khoá cửa khẩn trương dưới nhà

Bà Năm ghánh bún đi ra

Ông ơi nay chớ có mà nhậu say

Tối qua ông quậy nhà này

Không ai ngủ được chẳng hay cái gì

Năm nghe chẳng hiểu chuyện chi

Sao nhà lại có cây gì thế kia

Lừ thừ một lúc nghĩ suy

Năm lần xuống dưới bước đi quanh nhà

Bức tranh tường vẽ cây hoa

Bữa nay nụ nở một hoa màu hồng

Tự nhiên Năm rối thêm lòng

Tiếng ai gõ cửa, Năm trông ra ngoài

Bưu điện có chuyển thư này

Chủ nhà ra để ký ngay nhận dùm

Ông ra mở cửa đứng dòm

Một anh bưu tá dáng hom hem gầy

Có xăm hai chữ trên tay

Trúc Mai nhàn nhạt hiện ngay mắt mình

Nhân viên bưu điện ngước nhìn

Nói ký cho lẹ còn nhìn ngó chi

Ký xong hắn bỏ ngay đi

Năm cầm thư báo xem gì ở trong

Mở ra thấy viết mấy dòng

Các con thương nhớ khoẻ không dạo này

Má cùng anh chị em bay.

Đang sống bên Mỹ ngày ngày khá lên

Công việc may mắn và hên

Tính bảo lãnh bay sang bên đây mà

Đọc xong Năm té người ra

Trời ơi ta bị hồn ma ám à

Thời gian cứ vậy trôi qua

Nhờ tiền bên Mỹ giúp nhà làm ăn

Xưởng giày thu nhập cứ tăng

Ông bà mua tiếp vài căn thêm nhà

Tuy nhiên vẫn giữ cái nhà

Bàn thờ hương hỏa để mà làm ăn

Thấm thoát cũng đã tám năm

Kiều Linh khôn lớn lại chăm việc nhiều

Một kỹ sư rất thương yêu

Ông Năm thích lắm đã nhiều biết qua

Ông kêu Linh dẫn đến nhà

Để ba má gặp tính là thành hôn

Một chiều cuối tháng lập xuân

Linh dẫn bạn đến song thân tường trình

Ông bà Năm rất mến anh

Đẹp trai nho nhã hiền lành dễ thương

Năm rằng hai đứa nếu thương

Con về bên ấy trình luôn gia đình

Chọn ra tháng tốt ngày lành

Hai đứa đám cưới để thành phu thê

Chàng trai dạ con xin nghe

Hai bác yên chí con về tuần sau

Công chuyện chắc cũng không lâu

Con có quà biếu tỏ câu lòng thành

Đây xin biếu bác bức tranh

Sơn dầu rất đẹp màu xanh ngút ngàn

Bên cầu một mái chùa vàng

Mấy đầu rắn trạm, hoa lan đầy giàn

Năm nhìn tranh thấy nóng ran

Mờ mờ một bóng người đang đứng nhìn

Rằng sao chưa thấy ông tìm

Ta đợi lâu lắm nay tìm đến đây

Ngày xưa ông hứa gì đây

Hẹn ông một tháng xuống ngay nơi này

Năm hoa mắt cuống chân tay

Nói con treo nó lên ngay trên tường

Bác hơi mệt để vô giường

Bà Năm thấy chuyện bất thường hỏi ngay

Hỏi sao ông lạ bữa nay

Chuyện gì cứ nói tôi đây còn tường

Năm rằng tôi có chuyện buồn

Bà để yên lặng tôi đương nhức đầu

Bà Năm quay bước ra mau

Ông Năm nghĩ mãi không sao hiểu gì

Nhớ về ngày trước có đi

Ông Lục gì đó trong khi mơ mà

Bỗng dưng ồn lắm dưới nhà

Ba người khách lạ xưng là bà con

Ông nhanh bước vội xuống coi

Hai nam một nữ dáng thời nhà tu

Bà Năm nói có các sư

Muốn đến gặp bạn thuở xưa đây nè

Bạn Linh xin phép đi về

Ba người khách lạ hề hề cười vui

Hỏi ông Năm ở đâu rồi

Lâu quá không gặp chúng tôi đến tìm

Năm nhìn xuống mới đứng tim

Trời ơi ma lại đến tìm mình ư

Nhớ lại câu chuyện thuở xưa

Năm đã bước xuống và thưa các ngài

Ông kêu Linh hãy ra ngoài

Cả má con nữa mua vài món ăn

Lâu ngày bạn cũ ghé thăm

Nhớ trái cây nhé nay rằm phải không

Bà Năm bảo đúng rồi ông

Bữa nay vừa đúng mười lăm tháng này

Thôi mẹ con bà đi ngay

Mua nhanh để lát mình bày mâm cơm

Chờ hai người khuất xa hơn

Năm thưa các vị giờ làm ở đâu

Chúng ta gặp gỡ đã lâu

Hôm nay hội ngộ thật đâu ai ngờ

Nữ tu nói thật không ngờ

Mới vài năm ngắn thế mà giàu nhanh

Chắc ông còn nhớ tấm tranh,

Cây Bạch Đại Ngải ngoài hành lang kia

Vâng vâng tôi đã thỉnh về

Mấy năm hồi trước để mà làm ăn

Các ngài tu tập lâu năm

Giờ đã đến lúc thành thần tiên chăng

Cả đám cười nói rất hăng

Trúc Mai vui miệng bảo rằng còn chưa

Ngải tiên cười khẽ đọc thơ

Rằng đêm đêm lúc trăng mờ gặp nhau

Nhân duyên giờ đã đậm sâu

Sao mà chia cách để đau trong lòng

Ngải nàng cười, thiệt đúng ông

Thơ văn lai láng lông bông vậy hoài

Mai nói nay ghé thăm chơi

Tụi này giờ cũng thảnh thơi lắm rồi

Suốt ngày toàn có rong chơi

Lênh đênh sông biển mọi nơi núi rừng

Tính qua rủ chú đi cùng

Đến thăm ông Lục trên rừng Vùng Biên

Năm chăm chú cứ ngồi yên

Một người khách nữa ngoài hiên gọi vào

Lão ra mở cửa xem sao

Tân người chiến sĩ hôm nào về thăm

Năm nhìn người lính chằm chằm

Rất vui anh đã ghé thăm tận nhà

Xin mời vào để dùng trà

Cả đám cười nói thật là hả hê

Tân khen nhà cửa đẹp ghê

Ông anh quá giỏi hết chê chỗ nào

Năm cười tài cán chi đâu

Nhờ các vị giúp mới giàu vậy thôi

Mọi người vui vẻ một hồi

Một ông bưu tá đến nơi cửa nhà

Năm nhìn thế mới bước ra

Bưu tá nói có thư nhà phương xa

Ký tên xác nhận thôi à

Năm lấy bút ký xong là vào xem

Mở ra không thấy họ tên

Chỉ vài dòng chữ mực in ghi rằng

Tạ ơn gia quyến ân nhân

Hôm nay tôi viết thành tâm vài dòng

Gửi về đến cả nhà ông

Rằng gia đình chú đã không ai còn

Tàu chìm vào lúc trăng tròn

Tất cả ba chiếc chỉ còn một thôi

Đảo Guam tôi dạt đến nơi

Một chiếc thùng gỗ cùng trôi vào bờ

Mở ra trong có giấy tờ

Ghi tên của chú ở nhà quận tư

Trong hòm vàng với lại đô

Tôi đã lấy hết để mà làm ăn

Nhờ đó tôi đã phất lên

Bao năm giả dạng người thân gửi tiền

Con trai tôi nó tên Kiên

Hiện đang tính chuyện kết duyên cháu nhà

Một ngày sắp tới không xa

Gia đình tôi sẽ đến nhà kết thân

Lòng thành gửi đến ân nhân

Xin hãy tha thứ ngàn lần cho tôi

Đọc xong Năm toát mồ hôi

Toàn thân bất động kêu trời rất to

Bốn người kia mặt buồn so

Ngải tiên bảo đã báo cho hết rồi

Tuy nhiên thấy tội ông thôi

Cho nên giấu kín tận hồi đó luôn

Ông năm ủ rũ u buồn

Rằng tôi phải đến đảo Guam một lần

Trúc Mai bảo việc rất cần

Ông cứ thu xếp ngày gần nhất đi

Chúng ta mời Lục cùng đi

Mình đến chỗ đó rồi thì cầu siêu

Tân rằng thôi khỏi tính nhiều

Ngày mai đi lẹ mọi điều làm luôn

Ông Năm nói mai lên đường

Ta đến thăm Lục bàn luôn thế nào

Nếu thế mai sẽ gặp nhau

Bốn người biến mất không câu giã từ

Năm ngồi im mặt lừ thừ

Bà Năm đi chợ từ từ bước vô

Thấy vậy mới hỏi vập vồ

Khách đâu sao lại bơ phờ thế kia

Năm hỏi Linh sao chưa về

Bà Năm nói nó đang về phía sau

Năm kêu hơi bị nhức đầu

Sáng mai khám bệnh xem sao thế nào

Dạo này tôi thấy nao nao

Cõ lẽ sức khoẻ đã hao đi nhiều

Linh về nói ba má yêu

Anh Kiên có hứa lát chiều ghé qua

Chia tay cùng với cả nhà

Anh có chuyện gấp muốn thưa ba nè

Năm ừ ừ ba đã nghe

Thôi ba lên gác nghỉ nhe mệt rồi

Năm ra hiên mái xong ngồi

Cây Bạch Đại Ngải đang trồi nhiều hoa

Ngải nàng hồng tía nở ra

Mấy giò lan cũng đậm đà toả hương

Ngắm hoa xong ngả lên giường

Thiếp đi một lúc,ngoài đường tiếng xe

Lõm bõm vài tiếng lão nghe

Kiên đang kể chuyện gì về đảo Guam

Ông liền đi xuống cầu thang

Kiên đến quỳ xuống bảo rằng thưa cha

Ba mẹ con đã dặn là

Hai gia đình của chúng ta một nhà

Từ nay con gọi mẹ cha

Giờ con thưa chuyện nó là như sau

Ba con đã kể từ lâu

Ngày xưa có bị đắm tàu ngoài khơi

Đảo Guam ở tận xa xôi

Ba con có nhặt của rơi về nhà

Nhờ đó ăn nên làm ra

Nay bảo con đến tận nhà đền ơn

Đây con để hết trong hòm

Bác trai xem thử rồi con đi về

Ông Năm bảo bác đã nghe

Vừa nãy có nhận thư nhà của con

Được rồi bác rất cảm ơn

Mời con ở lại dùng cơm với nhà

Mau đi làm bếp đi bà

Để cháu đói bụng sẽ là chẳng hay

Bây giờ bác nói thế này

Bác chỉ có một Linh này là con

Thật lòng bác rất quý con

Nay bác nhờ cháu chăm nom nó dùm

Cơ ngơi nhà xưởng tùm lum

Mai này giao lại con cùng với Linh

Bác đã hiểu rõ gia đình

Mai bác có chuyện một mình phải đi

Tuần sau con mới trở về

Thôi hãy ở lại trông nhà giúp cho

Má nó cũng yếu hay ho

Một vài công chuyện Linh lo chưa rành

Kiên thưa bác thật chân thành

Con sẽ cố gắng cùng Linh lo nhà

Con ôm hòm giúp cho ta

Mang lên trên gác để ta xem nào

Kiên ôm hòm ở cửa vào

Đi thẳng lên gác đặt vào phòng Năm

Ông Năm nói mệt đi nằm

Các con chờ má nấu ăn cơm chiều

Ông ta mặt rất đăm chiêu

Nghĩ chiếc hòm ấy có điều gì đây

Sao mà lại buổi hôm nay

Nhiều chuyện kỳ lạ thế này vậy ta

Năm nghĩ chắc mở nó ra

Đằng nào cũng phải biết mà sợ chi

Ông bấm chốt cửa tức thi

Chắp tay sau đít đi đi quanh hòm

Ngồi xuống ngắm nghía dòm dòm

Lấy tay cạy nhẹ chốt hòm bung ra

Bên trong phủ một lớp hoa

Năm lục lọi tiếp thấy ba hũ sành

Vàng lá lấp lánh long lanh

Chừng hai trăm lượng kết thành một thanh

Dưới đáy là một tấm tranh

Chiếc tàu đang đắm tan tành trong mưa

Nhìn tranh lão nhớ ngày xưa

Linh nó hay vẽ rồi đưa ông nhìn

Nó còn la lớn tàu chìm

Thế mà sao lại giống hình ở đây

Nghe phụt một tiếng khói bay

Bóng người xuất hiện đủ đầy anh em

Má ông nói đã nhiều năm

Xương cốt mục rữa không tìm được đâu

Tất cả chìm ở biển sâu

Chỉ có má với chú Châu vào bờ

Người ta thiêu xác trong lò

Bỏ vào hũ cốt chuyển cho ông Hà

Hũ kia là của cô ba

Hàng xóm ngày trước cạnh nhà chúng ta

Kiên là con của ông Hà

Con nên quý, nó cũng là mồ côi

Mẹ nó đã bị chết trôi

Cùng chung một buổi ở nơi tàu chìm

Ngày mai con khỏi phải tìm

Đảo Guam xa lắm má yên nghỉ rồi

Anh em chú bác luân hồi

Ai ai cũng đã có nơi có phần

Hãy lo gìn giữ bản thân

Chăm cho cơ nghiệp mình làm ăn thêm

Cả nhà có chín anh em

Con là trai út cố chăm từ đường

Thôi giờ má phải lên đường

Chúc con trai má thuận đường làm ăn

Ông Năm luống cuống tay chân

Trả lời chưa kịp lần thần nghĩ suy

Tiếng người gõ cửa tức thì

Ông đóng hòm lại ngồi ỳ làm thinh

Tiếng gõ cửa cứ thình thình

Lão ra nhè nhẹ nhìn nhìn qua khe

Thấy bà Năm bê chén chè

Hỏi ông có muốn ăn chè đậu đen

Sao mà lại phải cài then

Chuyện gì giấu giếm tôi xem thử nào

Bà ơi có chuyện chi đâu

Tại tôi hơi thấy nhức đầu mà thôi

Hay ông bị tăng xông rồi

Người cao huyết áp thường hơi nhức đầu

Nguy hiểm nếu ủ bệnh lâu

Dễ bị tai biến ngày sau khó lường

Hiểu rồi tôi phải vô giường

Bà xuống đi nhé thắp hương cúng giùm

Nói xong bấm cửa lại luôn

Năm dọn đồ đạc tính đường mai đi

Làm xong qua nệm nằm ỳ

Nghĩ lơ mơ chuyện xong thì ngủ luôn

Tối về trời nhẹ chút sương

Chừng ba giờ sáng ngoài đường vắng tanh

Năm thức dậy xuống nhìn tranh

Bà Năm rình thấy lẻn nhanh vào buồng

Cạnh giường bà đến mở rương

Giật mình tá hỏa trong rương toàn vàng

Từng thoi ngay ngắn thẳng hàng

Bà nghĩ ông ấy đang lằng nhằng đây

Sao lại giấu của chỗ này

Tính đem cho gái nào đây chứ gì

Cầm tay đếm rất chi ly

Hai trăm lượng đúng không gì mà sai

Ông Năm đang đứng chắp tay

Nhìn bức tranh vái hẹn ngày mai lên

Bà Năm òa khóc kêu lên

Trời ơi sao lại khổ thân tôi này

Bao năm gầy dựng nhà đây

Không dám ăn mặc phải cày từng xu

Đúng mà tôi thiệt quá ngu

Giờ chồng lén trộm của như thế này

Tôi biết phải tính sao đây

Ông Năm hốt hoảng lên ngay trên nhà

Trong phòng Linh với Kiên ra

Linh hỏi chi vậy má la om sòm

Bà Năm chỉ đến cái hòm

Rằng rằng ông ấy không còn thương tao

Vàng kia tính để đi đâu

Mà sao giấu giếm không câu giải bày

Kiên thưa chuyện ấy thế này

Vàng đó là của con đây mang về

Tính nhờ ba cất đó mà

Má bình tĩnh lại chớ la làm gì

Năm kêu hai đứa ngủ đi

Chuyện này ba nói chút thì xong ngay

Rồi rồi bà hãy nghe này

Vàng đây là để ngày mai lên chùa

Chẳng là những lúc ngày xưa

Tôi đã từng hứa sửa chùa ở xa

Người ta độ giúp nhà ta

Làm ăn khấm khá nên ta phải làm

Của cải tôi dám đâu tham

Bà đừng vội vã hiểu lầm tôi đây

Mai tôi đi chắc một ngày

Tây Ninh biên giới xong ngay rồi về

Bà vào mà ngủ đi nghe

Đừng nên suy nghĩ rồi chê chồng mình

Cả đời tôi đã chung tình

Từ ngày khốn khó tụi mình bên nhau

Chẳng lẽ phú quý xa nhau

Làm người như vậy thua sâu bọ à

Bà Năm hỏi lại thiệt à

Vậy mà tôi tưởng ông đà chán tôi

Thôi giờ tôi đã hiểu rồi

Ông lo thu xếp sáng rồi đó hen

Mà sao hồi nãy thằng Kiên

Nó kêu của nó mới đem về mà

Đúng là của nó đó bà

Chiếc hòm chiều nãy đó mà bà ơi

Nào nào đi ngủ đi thôi

Đứng đây lắm chuyện một hồi rùm beng

Sáng ra Năm đến Vùng Biên

Xuống xe vội vã vác liền cái rương

Mở cốp lấy mấy bó hương

Trái cây hoa quả vào luôn trong chùa

Nơi này dân đã bớt thưa

Nhà xây lác đác nhiều chùa mọc lên

Từ xa Lục đã gọi tên

Năm thưa vì bận nên quên thăm chùa

Nay vì lời hứa năm xưa

Ngải thiêng đã nhắc mới vừa hôm qua

Con có lễ mọn và hoa

Đến đây trả lễ để mà đền ơn

Lục rằng thế có gì hơn

Bữa nay họ ở hết trơn đây này

Nhanh nhanh chú kíp lại đây

Chúng ta chia sẻ những ngày khó khăn

Cơm chay một lát cùng ăn

Hôm nay vui lắm hàng trăm khách về

Ngải nàng đang ở đằng kia

Trúc Mai cầm mấy lon bia cười cười

Tân đi tiếp khách ngược xuôi

Mấy cô ngải mách ngồi chơi bài cào

Rắn chúa chăm chút cái mào

Lượn qua lượn lại trên cao mái chùa

Ngải tiên thơ phú say sưa

Bà Dương ngày trước mới vừa quy tiên

Thấy vui sáp tụ vô liền

Cố nhân hội ngộ luyên thuyên đủ điều

Lục cảm ơn chú rất nhiều

Số tiền này sẽ giúp nhiều nơi đây

Năm mở hòm khẽ nhẹ tay

Thưa Lục con muốn được xây tháp mồ

Xong đặt ba cốt này vô

Xin nhờ Lục giúp làm cho chuyện này

Được mà chú cứ để đây

Chỉ là chuyện nhỏ một ngày là xong

Xung quanh chùa tỏa khói hồng

Hương sen, hương sứ thơm nồng miên man

Cõi âm với chốn trần gian

Cách nhau chỉ tấm ván ngang bắc cầu

Âm dương hội ngộ cùng nhau

Hồng hồng tía tía một màu khói bay

Cuối ngày Năm phải chia tay

Mọi người tiễn biệt hẹn ngày gặp nhau

Kể từ hôm đó về sau

Năm không hề nhắc đến câu chuyện này

Thời gian có lắm đổi thay

Vợ chồng Linh đáp chuyến bay Hoa Kỳ

Xưởng giày cũng đã mang đi

Mở mang thương hiệu rồi thì khuếch trương

Giày Việt ngày một lên hương

Chất lượng cải tiến thị trường rộng thêm

Hàng đi xuất khẩu như nêm

Thợ thuyền có việc tiền thêm dồi dào

Quận tư Xóm Chiếu tự hào

Nhất giày Khánh Hội thuở nào còn đây

Phố khuya lất phất mưa bay

Một cơn mê ảo ai hay biết gì

Chỉ nghe mấy tiếng thầm thì

Người xưa khuyên nhủ ta đi về nguồn

Yêu thương đất nước quê hương

Chung tay xây đắp con đường ấm no.


Hoa Phượng Đỏ

(Nguyễn Duy Sắc)- 2018


Đăng nhận xét

0 Nhận xét