DẠT DÀO CÔ ĐƠN
Mưa rồi Đà lạt lạnh ghê
Mấy con dốc nhỏ gồ gề bàn chân
Nhớ người mình đứng tần ngần
Nước hắt vào mặt toàn thân ướt mèm
Áo quần bùn bắn lem nhem
Bụng đói rên rỉ nhắc thèm cháo đêm
Rảo qua mấy lối bậc thềm
Ghé chợ âm phủ mua thêm ít đồ
Thịt nướng mời gọi mua vô
Sữa đậu nành nóng bờ hồ thơm tho
Gật gù mấy bác xe thồ
Xuân Hương sóng sánh nước xô đám bèo
Gió lùa trên ngọn thông reo
Ánh đèn sợi đốt cố trèo cành cao
Nhớ em những buổi hôm nào
Đôi ta ngồi học đổi trao chuyện đời
Chưa cùng nhau phút rong chơi
Chưa từng hò hẹn những lời yêu đương
Ngày em tốt nghiệp ra trường
Lòng anh bỗng thấy vấn vương lạ lùng
Xuyến xao nỗi nhớ mông lung
Tay cầm chiếc bút ngại ngùng viết thư
Gặp em anh cứ chần chừ
Len lén đưa vội lá thư xong về
Nghĩ thầm em chắc sẽ chê
Mình còn dang dở nhiều bề công danh
Lỡ rồi giờ biết sao đành
Chỉ mong mọi chuyện sẽ nhanh chóng thành
Nửa đêm em gọi cho anh
Bảo rằng chuyện đó thôi đành tính sau
Em giờ kiếm việc làm đầu
Yêu đương thôi hãy để sau anh à
Em còn lo mẹ với ba
Mấy em còn nhỏ, trong nhà khó khăn
Làm nông việc rất nhọc nhằn
Trên này miền núi kiếm ăn mệt người
Tuổi mình ngoài chút đôi mươi
Em thấy chưa vội kiếm người yêu đâu
Anh lo tính chuyện làm giàu
Còn duyên mình sẽ gặp nhau anh à
Sau cú điện thoại mình xa
Hai năm rồi nhỉ thật là nhanh ghê
Cao Nguyên em đã trở về
Công việc dạy học em mê ngày nào
Nhớ em buồn biết làm sao
Mưa đêm Đà Lạt dạt dào cô đơn
Sac 2003
Đăng nhận xét
0 Nhận xét